Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 110

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mấy người phó hiệu trưởng Lý đến để thông báo với họ rằng, vì nhiệt độ gần đây đã giảm mạnh nên trường sẽ tổ chức hoạt động vào ngày mốt để sưởi ấm cho những gia đình nghèo.

“Ủ ấm kiểu gì vậy? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói có hoạt động này bao giờ nhỉ?”

“Chúng tôi đã lập danh sách. Các cô hãy vận động học sinh mang củi, than từ nhà đến trường. Sau đó chúng ta sẽ mang đến tận tay các hộ gia đình có tên trong danh sách.”

“Mọi hoạt động gửi gắm hơi ấm đều là tự nguyện, không ép buộc học sinh phải cho hay cho nhiều.”

Cha mẹ của các học sinh tiểu học xưởng thép bọn họ ít nhất cũng có việc làm trong xưởng, có thu nhập cố định hàng tháng, phần lớn đều đang sống một cuộc sống tương đối ổn định.

Nhưng vẫn còn một bộ phận không nhỏ những gia đình sống trong cảnh nghèo đói, cơ cực. Nguyên nhân của sự khốn cùng đó là do trong nhà có ít người kiếm tiền, nhưng lại có quá nhiều miệng ăn.

Một nhà mấy miệng ăn, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai, quanh năm phải chạy vạy lo toan, lúc nào cũng thấy thiếu trước hụt sau.

Ngoài ra, nếu muốn cho con đi học thì tốn thêm chi phí bổ sung như học phí, mua giấy bút, cũng là một khoản chi không nhỏ.

Trong nhà Trương Huệ có khá nhiều củi than dự trữ. Bởi vì ăn cơm ở nhà cha mẹ nên không dùng nhiều. Buổi tối bàn bạc với Giang Minh Ngạn, nhà bọn họ có thể góp nhiều một chút.

Trương Huệ mang đồ nặng như vậy chắc chắn không tiện, nên Giang Minh Ngạn đã đích thân đưa cô đến trường.

Hôm nay Trương Huệ đến hơi muộn. Khi cô đến nơi, hầu hết các vị trí trong văn phòng đều có một túi đồ tiếp tế đặt trên mặt đất.

“Chà, mọi người đều mang theo than à!”

“Than dễ cầm hơn, củi khó đốt còn nặng, không dễ dùng như than.”

Các học sinh ít nhiều đều mang theo, dù chỉ một thanh củi nhỏ cũng là tấm lòng.

Nhân viên hậu cần kiểm đếm số củi than học sinh và giáo viên quyên góp. Sáng hôm sau, hoạt động ngoài trời bắt đầu. Từng lớp được phân công nhiệm vụ, thầy cô dẫn đội đi phát hơi ấm đến các gia đình.

Trương Huệ không đi vì cơ thể bất tiện nên đợi ở trường. Hơn mười giờ các học sinh lần lượt trở về, tất cả mọi người cười ha hả, vui vẻ vì đã làm được việc tốt.

Giang Minh Ngạn không nhàn nhã như Trương Huệ. Từ khi bắt đầu đi làm buổi sáng đã có rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết, đều là vấn đề kỹ thuật. Giải quyết mỗi vấn đề đều tốn rất nhiều sức lực.

Họp thảo luận về bản thiết kế mới xong đã là buổi trưa, bụng mọi người cồn cào vì đói. Giang Minh Ngạn cũng không làm chậm trễ thời gian.

“Đi ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi đến chiều thử nghiệm rồi tổng kết kinh nghiệm.”

Mọi người nhao nhao đáp lại. Sau một loạt tiếng kéo ghế, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Giang Minh Ngạn.

Hôm nay không về ăn, Giang Minh Ngạn gắp đồ ăn, tùy tiện chọn một chỗ trống ngồi xuống.

Anh vừa ngồi xuống thì Trương Kiến Lâm đi tới.

“Có người vừa báo cho tôi biết. Tôi nhờ cậu ta để ý người quản lý kho xưởng thép kia chiều nay đã xin nghỉ, bây giờ đã rời khỏi thành phố.”

“Có gì đặc biệt sao?”

“Điều đặc biệt là, nếu anh ta về nhà thì nên đi về phía bắc thành phố, nhưng anh ta lại đi về phía tây. Không có chuyện gì thì đi hướng đó làm gì?”

Con đường ra khỏi Tây Thành nối liền với xưởng quặng sắt.

Hồng Minh nghe xong: “Không phải có người chuyên môn phụ trách việc này sao, cậu còn tự mình quan sát làm gì?”

Trương Kiến Lâm cười nói: “Nhìn Viên Kiến Quân gặp chuyện không may thì trong lòng tôi lại thấy hả hê.”

“Ôi chao, cái đầu óc này của cậu quả là nhanh nhạy đấy!”

“Quá khen quá khen.”

Kể từ khi nhà máy chấn chỉnh lại nề nếp kỷ luật, những công nhân tuyến đầu vốn vẫn đi làm, lãnh lương như thường lệ thì không thấy có gì khác biệt. Nhưng mấy người ở bộ phận hậu cần và quản lý lại bắt đầu cảm thấy bất an.

Thử vào xưởng ngoài giờ làm việc mà xem, hóa ra những căn phòng trống hay các kho chứa đồ đều trở thành nơi lý tưởng để đám nhân viên trực ban lơ là nhiệm vụ lén lút giở trò.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 110