Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 129

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trương Huệ cười đáp: “ Tôi cũng đã lâu không ra ngoài rồi. Mẹ tôi bảo chị dâu đưa tôi đi dạo hít thở không khí trong lành một chút. Hơn nữa, tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”

“Chuyện quan trọng gì vậy?” Thẩm Yến vừa hỏi vừa dắt Trương Huệ bước vào cửa.

Nghe Trương Huệ kể xong chuyện chuyển công việc, Thẩm Yến liếc nhìn chị dâu của Trương Huệ một cái rồi không nói gì.

Trương Huệ lấy từ trong túi áo ra ba viên sôcôla, đưa cho chị dâu và Thẩm Yến mỗi người một viên.

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé. Không phải chị dâu tôi ép tôi đổi việc đâu, là tôi muốn đổi đấy.”

Trương Huệ lại nói với Thẩm Yến những gì cô đã nói với gia đình mình. Thẩm Yến nghe xong cũng tỏ vẻ thấu hiểu: “Nếu cậu phải đến thủ đô thì việc đổi công việc sớm hay muộn cũng vậy thôi. Vả lại, gia đình cậu cũng không thiếu phần tiền lương đó của cậu.”

“ Đúng vậy. Bây giờ bụng tôi càng ngày càng to ra, đến lúc đó đi dạy cũng không tiện lắm. Thà là nghỉ luôn, kẻo lại làm chậm trễ việc học của học sinh.”

“Cậu đó, cũng chỉ mình cậu mới làm được chuyện như vậy thôi.”

Nếu là những cô gái khác có công việc ổn định như thế, họ sẽ giữ khư khư lấy, chẳng buông ra đâu. Đừng nói là mang thai sinh con, cho dù có bão tố phong ba gì đổ xuống cũng không thể ngăn cản bọn họ bảo vệ “bát cơm” của mình.

Bởi lẽ, gia cảnh thực sự không cho phép họ yếu mềm.

Ăn sôcôla xong, Thẩm Yến suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Chuyện này chắc chắn tôi đồng ý giúp. Nhưng anh tôi có sẵn lòng hay không, hay có thể giúp được đến mức nào thì tôi cũng không dám chắc. Tôi phải về nhà hỏi xem sao đã.”

“Được rồi, tôi không vội. Còn lâu nữa mới khai giảng mà.”

Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi Trương Huệ mới đứng dậy rời đi.

Thẩm Yến tiễn cô ra đến cửa: “Lần sau đừng cất công đến nữa. Đợi tôi bàn bạc xong với gia đình sẽ đến nhà cậu tìm cậu.”

“Được, ngày mai tôi định nướng ít quà bánh mời khách dịp Tết. Cậu đến sớm một chút, tôi sẽ chia cho cậu một ít.”

“Vậy thì cảm ơn trước nhé.”

“Giữa chúng ta thì đừng khách sáo mấy lời này làm gì. Đi thôi.”

Chạng vạng tối, Nghiêm Vệ Hoa xách một cân thịt, một con vịt cùng ba cân gạo về nhà. Thấy vợ không ngồi trên giường, anh cười hỏi: “Hôm nay em không ngại lạnh sao?”

“Bình thường thôi mà. Em đốt chậu than cũng khá ấm áp. Anh mua thịt về đấy à?”

“Không mua.”

Nghiêm Vệ Hoa đặt thịt và gạo lên bàn, ném con vịt xuống đất: “Đơn vị phát phúc lợi ăn Tết đấy.”

Thẩm Yến nhìn qua: “Cũng đúng, còn có mấy hôm nữa là Tết rồi, nên phát phúc lợi là phải.”

Trường học phát phúc lợi sớm, nhưng cô là giáo viên hợp đồng nên chỉ nhận được một nửa so với giáo viên chính thức như Trương Huệ và những người khác.

Làm cùng một công việc, có khi còn làm nhiều hơn một chút nhưng lại chỉ cầm về một nửa tiền lương. Dù Thẩm Yến có vui vẻ đến đâu, thích dạy học đến mấy thì chắc chắn vẫn cảm thấy có chút chạnh lòng.

“Sao trông em lại không được vui vậy? Có chuyện gì khó chịu trong người à?”

Thẩm Yến cười nói: “Không phải không vui. Em có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút.”

“Cái gì? Trương Huệ đích thân nói với em ư?” Nghiêm Vệ Hoa nghe nói chuyện đổi việc, phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi. Công việc nhà nước quan trọng biết bao nhiêu chứ!

“Thật mà. Cô ấy không đời nào lại lấy chuyện này ra mà đùa cợt với em đâu.”

Trương Huệ người ta đằng nào cũng sẽ đến thủ đô thôi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nghiêm Vệ Hoa bình tĩnh lại: “Đây là cơ hội tốt. Nếu nhà họ Trương muốn một chỗ làm trong cửa hàng bách hóa, thì chúng ta về nói chuyện với cha mẹ, với anh cả chị dâu. Nếu không được, chúng ta lại tới nhà họ Trương thương lượng, nhờ cha mẹ nghĩ cách, tìm công việc khác cho bọn họ.”

Nếu không tìm được công việc để đổi ngang, thì bọn họ dùng tiền mua công việc của Trương Huệ cũng được.

“Vậy là tốt nhất rồi.”

Nghiêm Vệ Hoa vừa cởi áo khoác ra, lúc này lại lập tức mặc vào: “Đừng ngồi đó nữa, tối nay chúng ta đến nhà cha mẹ ăn cơm, nói chuyện với cha mẹ trước rồi đến nhà bên ngoại.”

Chuyện này nên làm sớm, không nên chậm trễ.

Thẩm Yến đứng dậy thay quần áo mặc ra ngoài: “Anh đó, đừng sốt ruột như thế. Em hiểu rõ Trương Huệ. Nếu cô ấy đã đích thân đến cửa nói với em, còn nói muốn công việc ở cửa hàng bách hóa, thì em nghĩ cô ấy chỉ nói với em thôi, chắc chắn sẽ không nói với người khác đâu.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 129