Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 146

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bà Trần Lệ Phương bật dậy, hốt hoảng: “Cáng cứu thương đâu rồi? Cái cáng hôm nọ mẹ làm đâu rồi cơ chứ?”

“Tiểu Giang, mau đi tìm đi con!”

“Ở trong phòng, con đi lấy ngay đây ạ!” Giang Minh Ngạn vừa dứt lời đã xoay người chạy vọt vào phòng ngủ.

Phan Lạc Tinh cũng sốt ruột không kém: “Đồ dùng cho em bé đâu rồi?”

“Ở trong túi đó ạ, vừa nãy con đã thu dọn bỏ vào rồi.” Văn Diễm Thu vừa nói vừa vội vàng chỉ tay.

Hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Lâm cũng vội vàng chạy vào nhà. Giang Minh Ngạn đã xách chiếc cáng đến, nhanh chóng đỡ Trương Huệ nằm xuống.

Trương Huệ vẫn còn cầm bát mì trong tay, thốt lên: “Đợi một lát đã, để em húp thêm một ngụm nữa chứ!”

Lưu Lị lo lắng đến toát mồ hôi: “Ôi chao bà cô của tôi ơi, giờ này là giờ nào rồi mà còn lo húp nước mì nữa chứ!”

Bát nước mì đang cầm trên tay Trương Huệ bị mọi người giật lấy, đặt phịch xuống bàn ăn. Cô chỉ đành bất lực nhìn theo, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Mới vỡ nước ối thôi chứ đã sinh đẻ gì đâu cơ chứ.

Cả nhà nhốn nháo cả lên, mấy phút sau liền khiêng Trương Huệ ra ngoài, tức tốc chạy đến bệnh viện.

“Anh Minh Ngạn đừng cuống, còn lâu lắm cơ mà.”

Giang Minh Ngạn mồ hôi đầm đìa, lúc này trong đầu chỉ có bệnh viện, không nghe rõ Trương Huệ đang nói gì, cứ thế lao đầu về phía trước.

Trương Huệ thật sự vừa cảm động vừa buồn cười.

Ngoại trừ ông bà nội và Mập Mạp ở lại trông nhà, những người khác trong nhà đều đi theo cả.

Nằm trên giường bệnh, Trương Huệ chậm rãi chuẩn bị cho việc sinh con đầu lòng, ai ngờ mới một tiếng đứa trẻ đã chào đời, Trương Huệ thậm chí còn không cảm thấy quá đau đớn.

Các bác sĩ cũng ngạc nhiên, cô y tá đỡ đẻ cười nói: “Cô bé bảo bối này đến để báo ơn nhà cô rồi đây.”

Nhìn đứa trẻ nhăn nheo, Trương Huệ nở nụ cười: “ Đúng là con gái ngoan của tôi.”

Đứa bé được đặt lại gần cô, Trương Huệ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mi lăn dài.

Có phải con gái đã tìm đến cô không, sao lại giống hệt con gái ở kiếp trước đến vậy.

Sau khi hai mẹ con được đưa ra ngoài, Giang Minh Ngạn đợi ở cửa phòng sinh hơi luống cuống: “Sao em lại khóc, có đau lắm không?”

Cha mẹ, anh trai, chị dâu và mẹ chồng đều vây tới, rối rít hỏi han cô thế nào.

Trương Huệ mở mắt ra, đôi mắt được nước mắt gột rửa sạch sẽ, sáng rực rỡ, cười đáp: “Con không sao đâu ạ.”

Trần Lệ Phương thở phào nhẹ nhõm: “Cái con bé này đúng là làm người ta một phen hú vía.”

“ Tôi nói rồi mà, sinh nhanh như vậy hẳn là rất thuận lợi đấy chứ.”

Sau khi xác nhận Trương Huệ không có vấn đề gì, ánh mắt của cả nhà đều đổ dồn vào đứa bé, trông đứa bé thật thanh tú.

Trần Lệ Phương bế cháu gái không nỡ buông tay: “Bố nó mau nhìn xem, giống hệt Huệ Huệ nhà mình hồi bé.”

Trương Cao Nghĩa vui không khép được miệng, vẫn nhớ thông gia cũng đang ở đây: “ Tôi thấy cũng giống thằng Giang.”

Phan Lạc Tinh cười nói: “Cha mẹ đều đẹp, giống ai cũng được, đã chọn được tên cho con chưa?”

“Giang Hàm ạ.” Giang Minh Ngạn cười đáp.

Trương Huệ sửng sốt, quay đầu nhìn anh, sao hai người lại nghĩ giống nhau đến thế nhỉ?

Đưa đến phòng bệnh, trưởng bối trong nhà đều đi xem em bé, Giang Minh Ngạn lại gần vợ, dùng khăn tay ấm lau mặt cho cô: “Anh đã suy nghĩ rất lâu, có một buổi sáng vừa thức dậy, trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ, anh cảm thấy nếu chúng ta sinh con gái thì nên đặt tên là Giang Hàm.”

Đôi mắt Trương Huệ ngập nước, Giang Minh Ngạn bất lực: “Anh có nói gì cảm động đâu, sao em lại khóc.”

“Tự nhiên muốn khóc thôi.”

“Đừng khóc nữa, lỡ cha vợ nhìn thấy lại tưởng anh đang bắt nạt em đấy.”

Trương Huệ phụt một tiếng, rồi lại bật cười.

Trương Huệ sinh con gái, cả nhà vui vẻ không thôi, bệnh viện cho biết sức khỏe của sản phụ rất tốt, buổi chiều có thể về nhà luôn.

Phan Lạc Tinh vội hỏi: “Không thể ở thêm hai ngày sao?”

“Có thể ở thêm hai ngày, nhưng người huyện chúng ta thường không để ý nhiều như vậy, nếu hai mẹ con không có vấn đề gì thì sinh xong đều sẽ đưa về luôn.”

“Cái này …”

Phan Lạc Tinh không biết nên nói gì, Trương Huệ suy nghĩ, sớm muộn gì cũng phải về thì về luôn đi, dù sao ở nhà vẫn thoải mái hơn. Phòng bệnh có hơn mười giường, vừa chật chội vừa ồn ào, không tiện nghỉ ngơi.

Trần Lệ Phương cũng cảm thấy về nhà là tốt nhất: “Dù sao cũng ở huyện thành, đi bộ mấy bước về nhà thì có gì mà khó khăn.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 146