Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 193

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giang Minh Ngạn nhanh chóng ăn xong, bế lấy con gái. Hàm Hàm trong vòng tay cha vẫn không chịu ngồi yên, miệng nhỏ liên tục ưm ưm, đòi với tay nắm lấy thức ăn.

Giang Minh Ngạn liền nghiêng mình, lùi hẳn ra xa bàn ăn. Con bé thấy vậy thì không vui, liên tục kêu “a a” với cha một cách bất mãn.

“Dì Sở, nhà có trứng gà không ạ?”

“Vâng, có chứ ạ.” Dì Sở cười hiểu ý: “Cô chủ muốn nấu món canh trứng cho cháu bé đây mà.”

“ Đúng vậy, đánh một quả trứng là được rồi.”

“ Tôi làm ngay đây.”

Văn Diễm Thu nghiêng đầu hỏi: “Con bé đã ăn được thịt chưa?”

“Ăn được rồi ạ, từ độ con bé bắt đầu mọc răng, ngoài việc uống sữa, ngày nào cũng ăn thêm nào là cháo thịt băm, cháo gạo, cháo rau, canh trứng. Trộm vía, con bé món nào cũng ăn ngon lành.”

“Con bé này dễ nuôi quá.”

Giang Trường An ưng bụng nhất những đứa trẻ dễ nuôi, không như mấy đứa ông hay thấy ở nhà hàng xóm. Bọn trẻ dù đã lớn chừng vài tuổi, người lớn muốn cho ăn thêm chút cơm mà vẫn phải bưng bát chạy theo sau, trông thật là mệt người.

Giang Minh Thăng cũng ăn nhanh thoăn thoắt, ăn cơm xong liền đứng dậy nói phải đi trước, chiều còn phải lên cơ quan làm việc.

“Đi đi con, tiện đường thì trả xe luôn cho người ta.”

“Vâng ạ.”

Hàm Hàm không hiểu sao người ngồi đối diện mình bỗng dưng lại đi mất, con bé rướn cổ nhìn theo ra ngoài cửa. Dù cho cái cổ của con bé cũng chẳng dài là bao.

“Đừng nhúc nhích, canh trứng gà của con đây này.”

Bát canh trứng vừa mới bưng ra, còn nghi ngút khói, cái bát cũng nóng hổi tay người.

Giang Minh Ngạn giữ chặt con gái, không để con bé nghịch ngợm. Anh đưa tay giữ khoảng cách giữa con và bát canh trứng, tay kia dùng thìa nghiền nhỏ canh trứng ra thành cháo mịn.

“Có cần thêm chút xì dầu nữa không nhỉ, không biết chừng chừng có thiếu vị gì không?”

“Không sao đâu anh, giờ con bé ăn món gì cũng thấy ngon miệng hết cả.”

Trương Huệ bật cười, cười vì con bé vốn chưa từng được nếm đồ ăn ngon, ngay cả bát canh trứng không muối không gia vị mà vẫn ăn một cách ngon lành như vậy.

Hàm Hàm chớp chớp đôi mắt đen láy to tròn, trong đầu lóe lên vẻ nghi hoặc, không hiểu vì cớ gì mà mẹ lại bật cười như vậy.

Hàm Hàm ăn no rồi muốn ngủ, Trương Huệ cũng mệt rã rời. Dì Sở nhanh nhẹn chuẩn bị nước nóng, để cô có thể tắm táp cho sảng khoái rồi chợp mắt tiếp một giấc.

Đây là lần đầu Trương Huệ đặt chân vào phòng ngủ của Giang Minh Ngạn, nhưng cô chẳng có tâm trạng nào để nhìn ngắm cho kỹ. Tắm xong, cô vào phòng, nằm cạnh con gái rồi thiếp đi.

Giang Minh Ngạn khẽ khàng mở cửa, đứng bên ngưỡng cửa nhìn vào trong, rồi lại nhẹ nhàng khép lại.

“Huệ Huệ ngủ rồi à?”

“Dạ vâng, con bé đã ngủ rồi ạ.”

Phan Lạc Tinh vỗ vỗ vai con trai: “Cha mẹ vợ và cả ông bà nội con đều đã đi nghỉ ngơi cả rồi. Con cũng mệt mỏi, chi bằng cứ đi ngủ một lát đi. Chiều dậy mẹ con mình hẵng chuyện trò sau nhé.”

Giang Minh Ngạn gật đầu.

Phan Lạc Tinh không muốn ngủ, bà quay người vào bếp. Dì Sở đang làm thịt một con gà mái già, tối nay thế nào cũng có một nồi canh gà hầm nóng hổi, giờ phải bắt tay vào hầm ngay thôi.

“Sao cô không đi nghỉ một lát? Chẳng lẽ thấy Minh Ngạn về mà mừng rỡ quá, đến nỗi không tài nào chợp mắt được ư?”

Phan Lạc Tinh tươi cười hớn hở: “À này dì Sở, thằng Minh Ngạn nhà tôi về thì tôi chẳng kích động gì đâu. Chỉ là vừa gặp được cháu gái nên lòng mừng rỡ không thôi ấy mà.”

Dì Sở và Phan Lạc Tinh vốn dĩ có mối quan hệ rất tốt đẹp. Phan Lạc Tinh cũng không phải người quá nghiêm nghị, bình thường hai người phụ nữ ở nhà cùng nhau đã lâu, những câu chuyện đùa cợt là lẽ thường tình.

Dì Sở cười nói: “Hàm Hàm đúng là ngoan hiền quá, không mấy khi khóc nhè. Tôi phải nói thật, trẻ con ngoài tính khí trời sinh ra thì phần lớn là do người lớn trong nhà dạy dỗ tốt cả.”

Phan Lạc Tinh “ừ” một tiếng, rồi tiếp lời: “Chị thông gia nhà tôi ấy à, nếu nói về tính cách thì phải kể riêng ra, bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng phóng khoáng với con gái và cháu gái, cưng chiều chúng hết mực.

Điều quan trọng là, chị thông gia nhà tôi cũng không phải là người cưng chiều con gái và cháu gái một cách mù quáng, có chuyện gì không phải bà ấy vẫn phải nói cho rõ, bởi càng yêu thương nhiều thì trách nhiệm càng lớn.” Phan Lạc Tinh thở dài một hơi: “Nhìn chị ấy chăm lo cho con gái mà tôi tự nghĩ bụng, may mà tôi không sinh con gái, chứ nếu là tôi, e là tôi không thể nào làm được chu đáo đến thế.”

Trong thời gian Trương Huệ ở cữ, Phan Lạc Tinh cũng có mặt. Bà đứng một bên quan sát, thầm nghĩ, đúng là chỉ có mẹ đẻ mới có thể chăm sóc con gái mình đến tận tình đến vậy.

“Đó quả là cái số may mắn.”

Phận làm con cái, nếu may mắn gặp được cha mẹ như thế, thì đúng là ông trời đã ban ơn phúc lớn lao.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 193