Hà Lệ Quyên tức giận đến mức đầu óc quay cuồng, ý của Phan Lạc Tinh là gì, lại dám giữa mặt cả nhà mà nói bà ta lấy tiền của nhà họ Phan để viện trợ nhà mẹ đẻ, còn nói bà ta chỉ tốt với cháu gái bên ngoại mà lại không đếm xỉa gì đến hai đứa cháu trai của mình.
Mặc dù đó là sự thật mười mươi, nhưng nói ra trước mặt cả nhà, chẳng phải là làm mất mặt bà ta sao?
Hà Mộng lặng lẽ cúi đầu, chẳng dám hé răng, trong lòng thấp thỏm không yên, liệu cô ta có làm gì sai không?
Hai anh em Giang Minh Thăng và Giang Minh Ngạn ung dung ngồi nhâm nhi trà, Trương Huệ chưa rõ ngọn ngành, còn Tô Đường thì bế cháu gái nhỏ, khẽ lắc đầu với Trương Huệ ra hiệu đừng hỏi.
Được thôi, cứ ngồi xem kịch hay vậy.
Hai đứa con trai ruột của Hà Lệ Quyên là Phan Huy và Phan Lỗi thì nhìn qua nhìn lại, trong lòng tự hỏi không biết mẹ chúng lại làm gì mà chọc giận cô ruột rồi.
Cô ruột vốn không thích chấp nhặt mẹ bọn họ, một người cô rộng lượng bao dung như vậy hôm nay lại nói ra những lời lẽ nặng nề như thế, rốt cuộc là vì lẽ gì.
Cảnh tượng căng thẳng đến nỗi không phải chuyện nhỏ, Phan Huy đang định mở miệng nói gì đó để chuyển hướng thì Hà Lệ Quyên đã lên tiếng.
“Ha ha, Lạc Tinh nói gì vậy, chị đã bao giờ không tốt với hai đứa cháu trai nhà mình đâu, anh trai em nói gì thì chị làm đó chứ. Chị chỉ là phụ nữ nội trợ, không kiếm ra đồng lương, sao dám xen vào quyết định của anh trai em được chứ.”
Hà Lệ Quyên giương mắt liếc Phan Lạc Tinh một cái, thái độ rất là tự tin.
Phan Lạc Tinh cười lạnh: “ Tôi cũng thấy lạ, chị nói chị là phụ nữ nội trợ, không làm ra tiền, cũng không có quyền quyết định trong gia đình. Vậy chẳng lẽ là anh trai tôi dẫn cháu gái nhà chị đi mua mấy bộ quần áo mỗi năm ư?
Vậy tôi phải hỏi anh trai tôi xem, đã dẫn cháu gái nhà họ Hà đi mua sắm quần áo, sao lại không nghĩ đến việc mua vài bộ cho hai đứa cháu trai ruột? Minh Thăng và Minh Ngạn nhà tôi thì không đủ tầm quan trọng, nhưng Phan Huy và Phan Lỗi phải có chứ, dù sao cũng là con đẻ của chị mà.”
Sắc mặt Hà Lệ Quyên bỗng chốc biến đổi, bà ta không biết ai đã nói những lời này với Phan Lạc Tinh.
Ánh mắt sắc lẹm của Hà Lệ Quyên quét qua hai nàng dâu Tề Tiểu Thanh và Diệp Vân, cả hai không hề ngu ngốc, lập tức hiểu ra mẹ chồng đang đổ lỗi cho mình.
Phan Lạc Tinh cười lạnh một tiếng: “Chị không cần nhìn Tiểu Thanh với Tiểu Vân. Chị làm cô ruột tốt quá, tiếng tăm lừng lẫy khắp chốn kia kìa, tôi không cần nghe ngóng cũng có người tự giác nói đến tai tôi.”
Giang Tùng và Phan Phúc Tuyền bước vào, Phan Phúc Tuyền cười nói: “Chuyện gì đến tai em nữa vậy, em ở nhà suốt ngày rảnh rỗi quá, tin tức gì cũng biết thế này.”
“Tất nhiên, em không như anh, bị người ta lừa gạt cả đời, ngay cả việc gia sản bị người ta chuyển về nhà mẹ đẻ cũng không hay biết.”
Sắc mặt Hà Lệ Quyên tối sầm, gượng cười kéo Phan Lạc Tinh: “Xem em kìa, nói đùa mấy câu mà em cũng tự nhiên nổi giận, trẻ con cả nhà đều ở đây, em phải có dáng vẻ của người lớn chứ.”
Phan Lạc Tinh hất tay bà ta ra: “ Tôi gương mẫu mà, rất có dáng vẻ của bậc trưởng bối là đằng khác, chỉ là ngứa mắt một số người biết rõ mười mươi mà cố tình làm ngơ, như thể cửa nhà mình được dát bạc, mọi người đều ùn ùn kéo đến nịnh bợ thật ấy.”
Trong lòng Trương Huệ thầm tán thưởng, mẹ chồng cô thật lợi hại quá, đúng là bậc thầy mắng khéo cao tay.
Phan Phúc Tuyền cũng không ngốc, hiểu được ý của em gái, ông không nhìn vợ mình mà kéo em gái ngồi xuống: “Vừa rồi anh và em rể qua nhà họ Lý bên cạnh ngồi một lát, chị dâu Lý còn nói nếu chiều nay em rảnh thì qua nhà họ một chuyến, cô ấy có chuyện muốn nói với em.”
“Ừm, em và chị dâu Lý thân tình, mỗi lần đến đều phải ghé nhà bọn họ.”
Tô Đường khẽ chúm môi cười, nhìn cách mẹ chồng nói chuyện này, rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng với bác gái thôi.
Vừa rồi tranh cãi gay gắt, cả nhà già trẻ đều có mặt, hai anh em Phan Huy và Phan Lỗi chắc chắn sẽ không vạch mặt cái sai của mẹ trước mặt cha.
---