Nhưng Lưu Lị lại nói: “Chị dâu họ, chị nhầm rồi, em không phải chỉ học hết tiểu học. Em có bằng tốt nghiệp cấp hai hẳn hoi.”
“Em có từ khi nào?” Chị dâu họ Lưu Lị không tin.
“Chị muốn em lấy ra cho chị xem không?”
“Ha ha, không cần đâu. Mà chuyện công việc kia …”
“Lưu Lị, mẹ gọi con kìa.” Chị dâu Lưu Lị lên tiếng gọi.
“Dạ.” Lưu Lị đáp lại, quay sang chị dâu họ nói: “Chị ngồi đây một lát nhé, mẹ em gọi em chắc có chuyện gì rồi.”
“Được, em cứ đi đi, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp.”
Lát nữa cái gì mà lát nữa, sẽ chẳng bao giờ có thời gian để nói chuyện với chị ta đâu.
Ăn trưa xong, mẹ Lưu Lị nói nhà xa, không thể ở lại lâu, phải về sớm. Trần Lệ Phương giữ bọn họ ở lại một đêm, nhưng mẹ Lưu Lị nhất quyết muốn đi. Trần Lệ Phương chuẩn bị quà đáp lễ, một túi đường trắng và một cân thịt, sau đó đưa bọn họ ra ngoài.
Mãi cho đến lúc rời đi, chị dâu họ Lưu Lị cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với Lưu Lị. Thấy phải đi rồi, bà chị họ muốn nói gì đó với cô, nhưng lại bị chị dâu Lưu Lị trực tiếp lôi đi.
Chạng vạng tối về đến nhà, chị dâu Lưu Lị kể với mẹ chồng chuyện bà chị họ kia nhờ Lưu Lị tìm việc làm. Mẹ Lưu Lị cười khẩy: “Bảo sao, nó mở miệng bảo Lưu Lị có thai thì về nhà nghỉ ngơi, tìm người làm thay. Mẹ còn tưởng nó ngu dốt, không ngờ người ta khôn lỏi đến thế. Nó nghĩ công việc như khoai lang dưới đất, muốn đào lên là có thật chắc?”
Người nhà bọn họ đều biết Lưu Lị có được việc làm như thế nào, ban đầu chỉ là nhân viên tạm thời. Tuy có người trung gian giúp đỡ nhưng Lưu Lị cũng không chịu thua kém, thi được bằng cấp hai để trở thành nhân viên chính thức.
“Chuyện này con đừng lo, cứ để mẹ tìm thím họ con nói chuyện cho ra lẽ. Nếu nó có ý đồ chiếm đoạt công việc của Lưu Lị thì mẹ sẽ không để yên cho nhà bọn họ đâu.”
Lưu Lị không biết chuyện nhà mẹ đẻ, tiễn bà chị họ đi xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương Kiến Sơn cười nói: “Mẹ em tới thăm em mà sao em lại không vui thế?”
“Ai bảo em không vui chứ, tại bà chị dâu họ kia cứ tính toán thiệt hơn vô lý, nói ra cũng vô nghĩa.”
“Chị dâu họ của em làm sao?” Vợ không nói gì, Trương Kiến Sơn lại càng thêm tò mò.
“Ôi, thì là chuyện công việc ấy mà.”
Lưu Lị kể lại chuyện sáng nay. Trương Kiến Sơn nghe xong càng không nói nên lời: “Chị dâu của em còn không dám mở miệng, sao bà chị họ kia lại dám chứ?”
“Ai biết được, dù sao chị ấy cũng cứ mơ tưởng hão huyền ở đấy. Chuyện em tìm việc cho chị ấy là không thể, mà cái công việc em đang làm, cũng còn lâu mới tới lượt nhà chị ấy chen chân vào.”
Lưu Lị làm nội trợ mấy năm, thấm thía giá trị của đồng lương, cô ấy phải hết sức giữ gìn công việc của mình. Nếu sau này có cơ hội, cũng chỉ mong để lại cho con cái mình mà thôi.
“Cũng không biết trong bụng là trai hay gái đây.” Lưu Lị sờ bụng mình: “Nếu có thêm một cô con gái ngoan ngoãn như Hàm Hàm thì tốt biết mấy.”
“Theo anh thì thế nào cũng được, con trai hay con gái anh đều không có ý kiến gì.”
Lưu Lị cười nói: “Anh nói giống y hệt mẹ mình vậy.”
Sau khi Lưu Lị mang thai, đồ ăn trong nhà cũng trở nên tươm tất hơn. Mỗi tháng ăn hai lần thịt, trong nhà lúc nào cũng có sẵn sữa bột, Trần Lệ Phương còn cẩn thận pha sữa bột cho cô ấy uống bồi dưỡng.
Mập Mạp thấy mẹ cũng uống sữa, tuy lòng không nỡ nhưng vẫn chia phần sữa của mình: “Mẹ uống đi, cho em trai mau lớn một chút.”
Lưu Lị cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Con tự uống đi, uống cho cao lớn khỏe mạnh, sau này dẫn em trai ra ngoài chơi.”
“Mẹ không uống thật ạ?”
Thấy mẹ gật đầu, Mập Mạp bưng bát lên, uống một hơi hết nửa bát, thấy ngon lành làm sao.
Bước vào tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng nực. Trương Huệ ở nhà chăm con, không muốn ra khỏi cửa nửa bước. Niềm vui lớn nhất mỗi ngày của cô là được ngắm nhìn những cây đào, cây lê trong sân. Quả lê còn xanh ngắt, còn quả đào mọc trên đỉnh cành có đủ ánh nắng đã bắt đầu ửng đỏ.
---