Trương Huệ hái một quả đào chín mọng, gọt vỏ, thái đào thành từng lát mỏng đút cho cô bé ăn, cô bé ăn một cách rất vui vẻ.
Cũng có bận không vui, Trương Huệ lơ là không để ý, cô bé ngồi xổm nhặt vỏ đào vương vãi. Lông đào dính vào da thịt non nớt, trên cánh tay lập tức nổi mẩn ngứa, khiến cô bé oà khóc nức nở mãi không thôi.
Giang Minh Ngạn bế con gái dỗ dành, mãi cuối cùng con bé mới chịu ngủ yên, anh cũng đã thấm mệt.
Trương Huệ khẽ ngáp một cái, hỏi: “Anh có đói không, em nấu gì cho anh ăn nhé?”
“Không đói đâu, em cũng ngủ đi.”
Đặt con gái vào giữa giường, Giang Minh Ngạn cầm bàn tay bé nhỏ của con lên, "vết mẩn đỏ" quả nhiên đã biến mất.
“Ừm, hết rồi, tắm xong bôi thuốc mà, lâu như vậy hết là phải thôi.” Trương Huệ thở dài, nói khẽ: “Đều tại em không để ý.”
“Không trách em đâu, bây giờ con bé đâu còn là đứa bé cứ nằm im một chỗ, sao có thể dán mắt vào nó mãi được.”
“Anh không trách em thật đấy chứ?”
“Trách em làm gì, em có cố ý đâu.”
Trương Huệ cười dịu dàng, chống tay lên giường, hơi nhoài người qua con gái, nghiêng đầu hôn anh một cái.
Giang Minh Ngạn mệt mỏi khẽ cười, đáp: “Ngủ đi em.”
“Vâng.”
Sắp đến sinh nhật con, Trương Huệ bàn bạc với mẹ chồng, quyết định chỉ mời cả nhà cậu mợ đến ăn bữa cơm thân mật, không mời thêm người ngoài nào khác nữa.
“Cũng phải, bây giờ nhà ai cũng khó khăn cả, sinh nhật trẻ con cũng không nên làm to, kẻo người ta lại nghĩ nhà mình muốn nhận quà biếu.”
Chỉ có nhà cậu là họ hàng thân thích ruột thịt, không mời thì họ cũng sẽ tự tìm đến.
“Trần Dương và Trần Lập đã lâu không đến đây ăn cơm.” Trương Huệ bỗng nhiên nhớ tới hai cậu em họ.
“À, hai đứa nó đó hả, nghe Kiến Lâm nói, cậu mợ con làm xong đồ dùng trong nhà mang đến phòng trọ cho chúng nó rồi, cả giường, tủ, bàn, ghế, phòng bếp cũng đã đặt mua sắm tươm tất. Giờ thỉnh thoảng thèm món gì ngon đều tự nấu ở nhà thôi.”
Trần Lệ Phương cười nói: “Hai anh em nó từ nhỏ đã giúp đỡ mợ con nhiều rồi, giờ ở riêng cũng biết tự lo chuyện cơm nước. Nghe đâu có rất nhiều người ở xưởng máy móc muốn giới thiệu đối tượng cho hai đứa đấy. Bây giờ thanh niên mà chịu vào bếp thì được lòng mẹ vợ lắm chứ chẳng chơi.”
Lời đó quả không ngoa chút nào. Đến sinh nhật Hàm Hàm tròn một tuổi, Trần Giác và Hồ Tú đã vào thành phố sớm hơn một ngày, ở lại nhà con trai. Khi gặp gỡ hàng xóm trong khu tập thể, vừa nghe nói họ là cha mẹ của Trần Dương và Trần Lập, ai nấy đều trở nên xởi lởi, nhiệt tình hẳn lên, và ai cũng sốt sắng muốn làm mai mối cho hai anh em.
Hồ Tú mừng ra mặt, không ngờ hai đứa con trai mà bà ấy cứ tưởng chừng chỉ khiến bà ấy phải bận tâm, giờ lại được yêu thích trong khu tập thể đến thế.
Sau đó, nghe mọi người nhắc đến tài nấu nướng của hai con trai mình, Hồ Tú tự hào khoe: “Tay nghề của hai anh em chúng nó đều là do tôi chỉ dạy đấy. Dù chẳng bằng tay đầu bếp chuyên nghiệp nhưng chắc chắn sẽ tươm tất mọi bữa cơm nhà.”
“Thật không ngờ chị lại chỉ dạy con trai chuyện bếp núc.”
“Nấu cơm cũng là một kỹ năng mà. Hơn nữa, sau này lấy vợ sinh con, vợ chúng bận chăm con không rảnh rỗi thì chúng vẫn có thể gánh vác chuyện cơm nước.”
“ Tôi nói các chị nghe, con rể của chị chồng tôi ấy, Giang Minh Ngạn ấy các chị biết không, tay nghề nấu nướng của cậu ấy tốt lắm.”
Được mấy người phụ nữ vây quanh, Hồ Tú nhiệt tình ra mặt, người ta hỏi cái gì, bà ấy cũng thao thao bất tuyệt kể không sót điều gì.
Những người trong khu tập thể đều biết hai anh em nhà họ Trần và Trương Kiến Lâm, Giang Minh Ngạn, nên nghe xong những lời ấy, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi gia phong nhà họ dạy con tốt.
Những người tinh ý ở đó đăm chiêu đánh giá vợ chồng Hồ Tú. Xem ra đều là người hạnh phúc, lại nghe nói cha của họ là cán bộ công xã, dù không quá giàu có nhưng ít nhất cũng có danh giá, không sợ liên lụy đến con cái sau này. Tóm lại, nhà họ Trần đúng là mối rể hiếm có khó tìm.
Nếu vừa rồi nói giới thiệu đối tượng cho Trần Dương và Trần Lập chỉ là lời khách sáo vui miệng, thì bây giờ những người trong nhà có con gái, cháu gái đều thực sự để tâm.
---