Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 223

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mập Mạp cầm một quả đào to tướng đặt ngay phía trước mặt cô bé: "Hàm Hàm, quả đào đây!"

Vừa nhìn thấy quả đào, hai mắt cô bé sáng rực lên. Tay chân thoăn thoắt bò qua, ôm lấy quả đào lớn: "Mẹ!"

Trương Huệ vội vàng bước tới sờ vào quả đào, may quá, không có lông.

Mập Mạp cười tủm tỉm: "Con rửa sạch đào rồi đấy ạ."

Ngồi đó, Hàm Hàm ôm chặt quả đào lớn, bên cạnh là sách, bút, bàn tính... Cô bé dùng chân nhỏ đạp nhẹ một cái, nhường chỗ cho "kho báu" là quả đào của mình.

"Mẹ, ăn!"

Cả nhà bật cười. Lưu Lị cười nói: " Đúng là nên đặt biệt danh cho Hàm Hàm, gọi là Đào đi!"

Trần Lệ Phương nín cười: "Được rồi, chọn đồ đoán tương lai cũng chỉ là trò vui thôi mà. Chúng ta vào bữa cơm đi!"

"Tới đây, tới đây!"

Bữa cơm trưa hôm nay toàn là đồ nhà làm, các món ăn thiết thực mà lại ngon lành. Nào là gà hầm, vịt quay, thịt kho tàu... đầy đủ cả.

Hôm nay khách khứa đông đúc, mấy ông chồng muốn uống rượu nên được xếp ngồi hai bàn riêng biệt cho nam và nữ.

Hàm Hàm vươn tay về phía cha. Giang Minh Ngạn liền bế con gái ngồi vào bàn nam. Ngồi được một lúc, cô bé đã bị mùi rượu làm cho khó chịu, khản cả giọng gọi mẹ.

"Ơi, đây! Con thích cha mà, gọi mẹ làm gì?" Trương Huệ đặt đũa xuống, bế con gái qua.

Ngồi trong lòng mẹ, cô bé lập tức vui vẻ trở lại, muốn ăn hết thứ này đến thứ khác.

Trần Lệ Phương bưng một cái bát nhỏ tới, bên trong có cháo rau, trứng hấp và một ít thịt băm: "Đây mới là đồ ăn của cháu."

Hàm Hàm cũng không kén chọn, mẹ cho ăn cái gì thì ăn cái đó ngon lành.

Hồ Tú cười nói: "Hàm Hàm dễ ăn quá, chẳng trách cả người cứ tròn trĩnh đáng yêu như thế."

" Đúng thế ạ!"

Cơm trưa xong, bàn nam vẫn còn đang cụng ly uống rượu. Trương Huệ bế con gái về phòng nghỉ ngơi. Vốn định dỗ con gái ngủ, ai ngờ dỗ riết thế nào mà chính mình cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Buổi chiều tỉnh dậy, mọi người đã lục tục rời đi hết rồi.

"Cậu mợ đâu rồi ạ?" Trương Huệ dụi mắt hỏi.

"Đến khu tập thể xưởng máy rồi, chắc là muốn gặp mặt gia đình nhà người ta."

Trương Huệ ậm ừ: "Sao trong nhà lại có bao tải thế ạ?"

"Ông bà nội gửi đấy, anh tưởng mấy hôm trước đã tới rồi, không ngờ hôm nay bưu cục mới mang tới."

Trương Huệ cười nói: "Nhất định là chuẩn bị cho Hàm Hàm rồi."

Mở bao ra, bên trong có quần áo nhỏ, váy nhỏ may cho Hàm Hàm và hai bộ đồ cho hai vợ chồng bọn họ. Dưới lớp quần áo là một ít đồ ăn khô, nhưng không phải đồ quà vặt mà là những thứ có thể bảo quản lâu ngày.

"Đây là cá biển à?"

"Ừm, chắc mẹ anh lấy được ở đâu đó. Loại cá biển này thịt dày, nhìn có vẻ là đồ ngon quý hiếm đấy."

Cá biển được gói riêng từng con một, dưới lớp cá biển lại toàn là sữa bột.

"Trong nhà còn hơn mười túi sữa bột, ông bà nội lại gửi tới thêm."

Giang Minh Ngạn lấy sữa bột ra: "Trong nhà mình để dành cho chị dâu, các cháu bên ấy uống nhanh. Hàm Hàm uống sữa mà cha mẹ anh mới gửi thì sẽ tươi hơn."

"Được ạ." Ít nhất cũng là loại mới hơn một chút.

Trương Huệ sắp xếp quần áo, phát hiện hai chiếc rương của họ đều không đủ chỗ chứa.

"Tết này về, hai chúng ta sẽ không thể chuyển được nhiều đồ đạc như thế đâu."

"Không sao, lúc đó mấy người Hồng Minh cũng về, có bọn họ giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Buổi tối, hai vợ chồng bế Hàm Hàm về khu tập thể đưa sữa bột. Trần Lệ Phương hỏi Giang Minh Ngạn: "Cha mẹ con lại gửi tới nhiều thế à?"

"Vâng ạ, con thấy có khi đủ cho Hàm Hàm uống đến tận lúc về thủ đô luôn."

"Vậy thì con bảo cha mẹ con đừng gửi nữa." Hai năm nay nhà thông gia cứ liên tục gửi sữa bột đến, Trần Lệ Phương thấy mang ơn quá, có chút không tiện.

Trò chuyện một lúc, Trương Huệ hỏi cậu mợ đã về chưa.

"Chiều nay cậu con về rồi, mợ con thì ở lại đó thêm hai ngày nữa."

Hồ Tú ở lại khu tập thể xưởng máy móc hai ngày, gặp bốn cô gái. Càng nhìn bà ấy càng nhíu mày, hoặc là sức khỏe cô gái không được tốt, hoặc là gia cảnh bên ngoại không mấy thuận hòa, lại có một nhà vừa gặp đã đòi tiền lễ hỏi tới một trăm đồng bạc.

Nếu gặp phải loại thông gia coi con gái như túi tiền như vậy, Hồ Tú không dám nghĩ sau khi kết hôn sẽ ra sao. Mặc dù cô gái này nhìn cũng được, nhưng Hồ Tú vẫn không cân nhắc, chỉ nói vài câu khách sáo rồi quay người bước đi.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 223