Giang Minh Ngạn gật đầu, sau khi thống nhất khoản lương bổng, anh sắp xếp cho hai ông bà sống ở dãy nhà đối diện, ngay cạnh phòng chị dâu Lục.
“Chị dâu Lục chủ yếu phụ trách việc bếp núc và đi chợ, chị ấy lo hầu hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Mọi khoản chi tiêu mua sắm các thứ, hai bác cứ tìm chị ấy để ghi lại nhé. Có thắc mắc gì cũng hỏi chị ấy là được rồi.”
Chị dâu Lục vội vàng đáp lời, lễ phép đưa mắt nhìn Giang Minh Ngạn sải bước vào sân chính.
Nghe nói có thêm người làm trong nhà, còn là người chuyên trông trẻ, việc này vốn dĩ rất gần gũi với chủ nhà, chị dâu Lục đang thầm lo lắng không biết sau này mình có bị thất sủng hay không.
Ai ngờ hai người mới này lại lớn tuổi hơn cô ấy, thế là cô ấy nghiễm nhiên trở thành người chủ quản chính trong nhà.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho chú Khải và thím Vạn, Trương Huệ quan sát họ vài ngày, thấy chị dâu Lục rất hòa hợp với hai ông bà.
Có chú Khải phụ trách canh cổng, quét dọn sân tuyết, lau chùi nhà cửa, chị dâu Lục cũng rảnh tay hơn hẳn. Lại thêm thím Vạn giúp một tay, bữa cơm gia đình cũng được cải thiện rõ rệt, ngon miệng hơn nhiều.
Thím Vạn và chồng là người Đông Bắc, Trương Huệ được ăn những món ăn chính thống, hương vị thuần túy của vùng Đông Bắc, ăn một lần là nhớ mãi không quên.
Chú Khải và thím Vạn cũng vui vẻ lắm. Giờ đây họ có phòng riêng, lại còn rộng rãi như vậy, công việc cũng không đến nỗi vất vả.
Tuy nói là đến làm việc, nhưng chẳng khác gì sống trong chính ngôi nhà của mình.
Con gái và con rể của chú Khải và thím Vạn đến ngõ Hoa Chi thăm hai ông bà. Cô con gái nhìn thấy điều kiện chỗ ở của cha mẹ còn ghen tị ra mặt, nói rằng rộng rãi hơn cả nhà bọn họ nữa.
Anh con rể thấy cha mẹ vợ sống tốt ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta sợ cha mẹ vợ sống không tốt, vợ mình sẽ khó chịu áy náy trong lòng, đến lúc đó khiến gia đình cô ấy cũng chẳng yên ấm.
Thế nên, chẳng cần nói cũng biết, khi trở về họ liền chuẩn bị ngay một phần quà cảm ơn mang đến nhà Tả Duy, nói một tràng cảm ơn rối rít rồi mới yên tâm ra về.
Thêm hai người vào nhà, Phan Lạc Tinh cũng sang xem thử. Bà thấy hai ông bà đều rất được việc, lại còn ăn nói chừng mực, lúc về còn để lại một nghìn đồng, nói là phụ cấp cho hai vợ chồng họ.
Sau khi Giang Minh Ngạn tan làm về nhà, Trương Huệ cười tủm tỉm nói: “Hay là má thấy không có thời gian chăm sóc em nên mới đưa tiền cho chúng ta vậy?”
“Má cho thì chúng ta cứ lấy thôi, ba má cũng rủng rỉnh lắm rồi mà.”
Hàm Hàm mở to đôi mắt tròn xoe: “Cha, cha nói về tiền lì xì ạ?”
“Con bé này, con biết tiền lì xì từ đâu ra thế?”
Hàm Hàm cười ha ha: “Bác cả kể con nghe ạ.”
Nghĩ đến chị dâu, Trương Huệ lại thầm nói: “Gần Tết Dương lịch rồi mà chị dâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”
Giang Minh Ngạn đáp: “Chị dâu là bác sĩ, chắc chắn chị ấy biết tính toán cả rồi.”
Tô Đường biết tính toán cái nỗi gì chứ! Cô ấy tính toán sinh vào tháng mười hai, mà giờ đã sắp hết tháng rồi vẫn chưa thấy gì, trong lòng cũng bồn chồn lắm. Thế là cô ấy vội vàng thu dọn đồ đạc đi đến bệnh viện kiểm tra tình hình.
Bác sĩ khám cho cô ấy có quan hệ tốt với cô ấy, cười nói: “Mọi người đều nói dưa chín cuống rụng, con chưa có động tĩnh thì là chưa đến lúc thôi. Cô làm bác sĩ lâu như vậy rồi còn không biết điều này sao?”
Tô Đường liếc cô ấy một cái: “Hay là cô làm thầy bói thay vì bác sĩ rồi? Mau kiểm tra cho tôi yên tâm đi.”
“Được rồi.”
Sau khi kiểm tra cẩn thận, bác sĩ thấy đứa trẻ trong bụng vẫn khỏe mạnh, vừa rồi còn đạp một cái rất mạnh.
Bác sĩ nói nếu thực sự lo lắng thì có thể ở lại bệnh viện đến khi sinh, dù sao bệnh viện vẫn còn giường trống.
Tô Đường bàn bạc với người trong nhà, ngày hôm sau liền đến bệnh viện ở. Chờ đợi mãi, đến tận sau Tết Dương lịch, vào chạng vạng tối ngày mùng ba tháng một, Tô Đường cuối cùng cũng hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, mập mạp. Giang Minh Thăng đã nhanh chân hơn bố mình một bước, đặt tên cho con là Giang Dục.
Tên của đứa cháu trai lớn trong nhà lại không phải do mình đặt, Giang Tùng liền trách cứ con trai. Giang Minh Thăng đành phải nhường quyền đặt tên ở nhà cho bố mình.
Giang Tùng nghĩ nghĩ: “Gọi là Tiểu Ngư Nhi (Cá nhỏ) đi.”
Cũng được, còn hay hơn mấy cái tên Tiểu Thạch Đầu (Đầu đá nhỏ), Tiểu Nê Thu (Cá trạch nhỏ) nhiều.
---