Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 294

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hà Khang Hoa đã liên hệ với bên vận tải đường sắt, nhưng không cần gửi xe ngay tại trạm đầu, vì trạm đầu tiên là Thiên Tân. Thiên Tân gần, có thể lái xe đến.

Đoạn đường từ Thiên Tân vào miền Nam qua Tế Nam, Sơn Đông, rồi từ Tế Nam đến Nam Kinh sẽ phải dùng xe lửa để vận chuyển ô tô.

Dọc đường bọn họ vừa ăn vừa chơi, lái xe thẳng vào miền Nam. Xe càng ngày càng chất đầy đồ đạc. Đến Hàng Châu, Trương Huệ cảm thấy không ổn, chắc chắn phải gửi bớt những đặc sản mua dọc đường về nhà.

Lâm Tây cười nói: "Tại em mua nhiều tơ lụa quá, còn cả giăm bông Kim Hoa trứ danh nữa. Em mua mười cái, trời đất ơi, mười cái đó em ăn đến bao giờ mới hết đây?"

"Mười cái cũng chẳng thấm vào đâu. Cho cha mẹ chồng với anh cả, chị dâu em ba cái, cha mẹ em hai ba cái, nhà thầy cô của em cũng phải cho hai cái. Chị tính xem có thiếu không?"

"Được được được, em là nhất rồi."

Lâm Tây không mua thịt nguội hay lụa là, nhưng lại sắm rất nhiều đồ thêu và trà. Cô ấy không cần gửi về ngay, cứ đợi đến ngày mai mang đồ qua Thượng Hải, ắt sẽ có người giúp cô mang về Hồng Kông cho cha mẹ.

Trương Huệ do dự một chút: “Hay là gửi trước đi? Em có cảm giác tới Thượng Hải rồi, chúng ta sẽ mua còn nhiều đồ hơn nữa.”

Lâm Tây liếc mắt: “Thượng Hải thì có gì đáng để mua sắm chứ? Giờ đây cải cách mở cửa rồi, em muốn mua sắm gì thì mai mốt chị đưa em sang Hồng Kông, nào là túi xách, giày dép, quần áo, cứ tha hồ mà lựa.”

Trương Huệ sờ ví tiền, lòng thầm tính toán. Số tiền cô mang theo chẳng thấm vào đâu để có thể "tha hồ mà lựa" như lời Lâm Tây nói.

“Nhà em nhiều đồ cổ như vậy, chỉ cần chọn đại một món rồi để chị mang đi đấu giá là có tiền ngay thôi mà.”

“Hiện tại chưa phải thời điểm tốt nhất, cứ đợi thêm mấy năm nữa rồi hãy tính.”

Thấy Trương Huệ thật sự có ý định đấu giá, Lâm Tây vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Nếu là của em, nể tình chị em ta, chị tuyệt đối sẽ không nhận một đồng hoa hồng nào đâu.”

“Không cần đâu chị, chị đã coi em là bạn, em cũng không thể làm khó chị như vậy được. Cứ theo đúng lệ mà làm thôi.”

Lâm Tây mỉm cười nói: “Chuyện đó, đến lúc đó hãy nói sau.”

Đêm cuối cùng ở Hàng Châu, bọn họ được giới thiệu đến một nhà hàng riêng trong vườn để dùng bữa tối. Thực đơn bày ra những món đặc sản trứ danh của vùng đất này: nào là tôm nõn xào trà Long Tỉnh, nào thịt heo Đông Pha, nào cá diêu hồng sốt giấm Tây Hồ, bánh bơ Ngô Sơn béo ngậy…

Biết đây là lần đầu bọn họ đến Hàng Châu, trước khi đi ông chủ đã đưa cho Hàm Hàm một vài thức quà vặt nổi tiếng của Hàng Châu. Hàm Hàm vui sướng ra mặt, cứ nằng nặc đòi mẹ lần sau lại ghé.

“Lần sau lại đến, không biết phải chờ đến bao giờ đây.”

“Năm sau thôi mà mẹ, năm sau chúng ta sẽ quay lại đây!”

Hàm Hàm vui vẻ nhảy nhót, Giang Sâm và Giang Phong vẫn lẳng lặng đi theo, tay cầm thức quà vặt nhấm nháp, cố tranh thủ nhét thêm thật nhiều món ngon vào bụng.

“Giang Sâm, Giang Phong, hai con đừng ăn nữa, cẩn thận kẻo bể bụng đó!” Trương Huệ quay đầu lại, bắt gặp cảnh hai cậu con trai đang lén lút ăn vụng.

Ngày hôm sau, đoàn người đặt chân đến Thượng Hải. Xe vừa vào đến thành phố, Lâm Tây đã dặn chú Khải lái thẳng tới Khách sạn Hoa Kiều.

Lâm Tây xuống xe trước, thong thả bước vào tiền sảnh, dặn dò vài câu với quầy lễ tân. Chẳng mấy chốc, hai cậu thanh niên đã nhanh nhẹn tới giúp dỡ hành lý từ cốp xe.

“Chúng tôi sẽ ở lại Thượng Hải trong mấy ngày tới.”

Ở bên Lâm Tây một thời gian dài, Trương Huệ cũng ít nhiều hiểu được tiếng địa phương Hồng Kông. Cô nghe thấy hai cậu thanh niên kia cung kính gọi Lâm Tây là "cô chủ".

Nhận thấy vẻ mặt hoài nghi của Trương Huệ, Lâm Tây giải thích: “Một người chú chị quen có phòng cố định ở đây, chị cũng ghé qua mấy bận rồi nên họ đều nhận ra chị thôi mà.”

“À, thì ra là vậy.”

Chà, được đi cùng cô chủ Lâm đúng là sướng thật!

Lần đầu tiên đặt chân đến nơi sang trọng như vậy, Hàm Hàm cảm thấy mắt mình không đủ để ngắm nhìn. Cô bé thì thầm với mẹ: “Mẹ ơi, phòng đẹp quá đi!”

Hai anh em Giang Sâm và Giang Phong vốn nhỏ con, khi thấy những người ngoại quốc với vóc dáng lạ lùng thì vội vã chạy đến nép sát bên mẹ.

Lâm Tây cười lớn, vỗ về: “Đừng sợ, người ngoại quốc đâu có ăn thịt trẻ con đâu chứ!”

Đi theo Lâm Tây, nhận phòng mà chẳng cần trả tiền thuê. Lâm Tây thản nhiên bảo: “Sẽ có người thanh toán sau đó mà.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 294