Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đi phía sau. Trương Huệ khẽ buột miệng: “Anh mình vừa cao ráo, đẹp trai, lại nam tính như thế, sao lại chẳng có ai để mắt tới nhỉ?”
“Huệ Huệ, Minh Ngạn, đã lâu không gặp.” Trương Kiến Lâm cười tươi chào hỏi.
“Anh hai, trông anh lại phong độ hơn rồi đấy.” Trương Huệ trêu chọc một câu.
“Anh hai.” Giang Minh Ngạn cũng mỉm cười gật đầu.
Trương Kiến Lâm vỗ vai Giang Minh Ngạn, đoạn quay sang nói với em gái: “Đẹp trai cũng phải ăn cơm chứ, đi thôi nào.”
“Vậy thì đi thôi.”
Bởi vì Trương Kiến Lâm quen biết Trịnh Minh Chí và khá thân thiết, nên anh ấy thường lui tới khách sạn Hoa Kiều này và rất đỗi quen thuộc.
Cả nhà đi vào nhà ăn ngồi xuống. Vừa gọi món xong, một cô gái trẻ liền chạy tới gọi tên Trương Kiến Lâm.
“Hay thật đấy, em hẹn anh đi ăn tối thì anh bảo không có thời gian, vậy mà giờ lại đến đây ăn cơm với người khác, hừ!”
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn thầm ngạc nhiên, cô gái này là ai vậy?
Hàm Hàm và hai đứa em trai liền vểnh tai lên nghe ngóng.
Trương Kiến Lâm nhức đầu: “Trịnh Hinh Hinh, cô không có việc gì làm sao?”
“Anh biết rõ mà, chuyện quan trọng nhất với em bây giờ là được ở bên anh chứ còn gì nữa.”
Trịnh Hinh Hinh chớp chớp mắt, nũng nịu nói: “Anh không thích em đến tìm anh sao?”
Cô gái họ Trịnh nói giọng có vẻ đến từ Hồng Kông.
Cái tên Trịnh Minh Chí đồng thời lướt qua tâm trí hai vợ chồng Giang Minh Ngạn.
Đối mặt với vẻ mặt tò mò của em gái và em rể, Trương Kiến Lâm khó chịu xoa đầu cháu gái: “Mau gọi đồ ăn đi, đừng nhìn lung tung nữa.”
“Bác ơi, bọn cháu gọi rồi ạ.” Hàm Hàm khéo léo né tránh.
“Bác?” Trịnh Hinh Hinh lập tức hiểu ra, ngọt ngào cười nói: “Cháu là cháu gái của Trương Kiến Lâm à?”
Trịnh Hinh Hinh e thẹn kéo kéo váy, quay sang nói với Trương Huệ: “Vậy chắc em là em gái Trương Huệ rồi. Chị từng nghe Lâm Tây nhắc đến em.”
Trương Huệ thầm nghĩ: Em gái Trương Huệ ư? Cô ấy phải lớn hơn mình ít nhất mười tuổi.
Trịnh Hinh Hinh lén nhìn Trương Kiến Lâm. Trương Huệ hiểu ra, cô gái này gọi theo bối phận của anh hai cô, xem ra là đang theo đuổi anh mình rồi.
Trương Huệ cười mời Trịnh Hinh Hinh ngồi xuống. Trịnh Hinh Hinh cũng không hề khách sáo, liền ngồi xuống bên phải anh hai cô.
Bên trái Trịnh Hinh Hinh là Trương Huệ.
“Cô tên Trịnh Hinh Hinh?”
“Vâng.” Trịnh Hinh Hinh cũng biết mình còn nhỏ tuổi, gọi Trương Huệ là em thì không hợp, nên nói: “Hay là chúng ta cứ gọi tên nhau cho tiện nhé.”
“Cũng được. Quan hệ của cô với Trịnh Minh Chí là gì?”
“Trịnh Minh Chí là chú tôi. Cha tôi và chú út là anh em họ hàng, vậy nên coi như tôi ngang hàng với Lâm Tây.”
“À, vậy bây giờ cô vẫn còn đang đi học nhỉ?”
“Dạ đúng vậy, tôi đang học ở đại học Phục Đán, năm nay hai mươi hai tuổi.”
Trương Huệ thầm tính tuổi. Trời đất, anh hai cô lớn hơn cô bé này cả mười tuổi lận. Đây quả thực là “cỏ non” quá!
Trương Huệ liếc nhìn anh hai một chút. Anh ấy vẫn còn sức quyến rũ đến thế sao?
Trương Huệ khẽ dò hỏi: “Chú của cô có biết cô đến đây không?”
“Biết chứ, lúc tôi vào chắc chắn phòng lễ tân đã thông báo cho chú rồi. Nhưng mấy hôm nay chú tôi đi công tác ở nơi khác, không có ở Thượng Hải.”
Không phải, ý của Trương Huệ là, chú của cô có biết cô đang theo đuổi một người đàn ông lớn hơn cô mười tuổi không?
Dĩ nhiên anh hai của cô không hề già, nhưng so với một cô gái hai mươi hai tuổi thì quả thực chênh lệch tuổi tác rất lớn.
Trương Kiến Lâm vốn muốn gặp em gái và em rể để nói chuyện vui vẻ, nhưng có Trịnh Hinh Hinh ở đây thì không tiện nói mấy lời riêng tư. Sau bữa cơm tối, Trương Kiến Lâm hẹn sáng mai sẽ ghé qua ăn cùng.
“ Tôi có thể ăn sáng cùng mọi người không?” Trịnh Hinh Hinh hỏi.
Trương Huệ còn chưa kịp nói, Trịnh Hinh Hinh đã bị anh hai cô kéo đi.
Trương Huệ rướn cổ nhìn theo bóng người họ đi ra, vào thang máy, cô kích động không thôi: “Trời ơi, hóa ra có cô bé thật lòng thích anh hai em thật.”
Hàm Hàm càng phấn khích hơn: “Chị Hinh Hinh xinh đẹp quá, rất hợp với bác.”
Giang Minh Ngạn bất lực: “Huệ Huệ, em không nhìn ra anh hai không muốn dính dáng đến Trịnh Hinh Hinh sao?”
Đương nhiên Trương Huệ có nhìn ra, cô còn đoán anh hai có ý với Trịnh Hinh Hinh, có lẽ vì khoảng cách tuổi tác quá lớn, khoảng cách gia đình cũng xa nên mới đành lòng từ chối Hinh Hinh.
Ôi, loại khoảng cách này rất khó để thu hẹp lại.
---