Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 327

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đang xách hành lý, Hàm Hàm và em trai nhanh chân nhảy vào cửa: “Chúng cháu về rồi đây ạ.”

“Ôi, cao lớn quá chừng, trông Hàm Hàm đã ra dáng một thiếu nữ rồi!” Hàm Hàm dù mới mười ba tuổi mà nhìn không khác gì những cô gái mười lăm, mười sáu tuổi.

Trương Huệ xách hành lý đi vào: “Chú Khải với thím Vạn vẫn khỏe chứ ạ.”

“Khỏe lắm, chúng tôi chỉ mong ngóng mãi ngày mọi người về đây thôi mà.”

Chú Khải và thím Vạn đều đi giúp xách hành lý. Đồ đạc cũng khá nhiều, tận sáu bảy cái vali.

Chị dâu Lục nói: “Bởi vì đường xa quá, mang nhiều đồ về không tiện nên chúng cháu đã biếu cho hàng xóm không ít, nếu không thì đồ đạc còn phải nhiều hơn nữa kia.”

Chủ nhà trở về, khoảng sân vắng lặng hơn hai năm bỗng trở nên nhộn nhịp hẳn.

Họ vừa mới về, mấy ngày tới chắc chắn sẽ tất bật lắm đây, chị Lâm Tây dặn mấy hôm nữa sẽ ghé tìm cô uống trà.

“Được thôi, khi nào xong xuôi hết rồi em hẹn chị sau.”

Chị Lâm Tây vẫy tay rời đi.

Lúc này đã là buổi trưa, sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cả nhà ăn vội vàng chút đỉnh, rồi sau giấc nghỉ trưa, mọi người xách túi lớn túi nhỏ về nhà tổ.

Họ đi sớm, người đi làm vẫn chưa tan ca, khi cả nhà Trương Huệ đến, chỉ có mẹ chồng cùng ông bà nội ở nhà.

Bà Phan Lạc Tinh mừng rỡ đến nỗi giậm chân thùm thụp: “Mấy hôm trước anh cả chị dâu các con còn cứ hỏi sao mãi mà các con chưa chịu về đây nữa.”

Giang Minh Ngạn cười nói: “Chúng con ở Thượng Hải mấy ngày, nếu không thì tuần trước đã về Bắc Kinh rồi ạ.”

“Ôi, cục cưng của bà nội, về được đến nhà là tốt rồi, muộn một hai hôm cũng chẳng sao cả.” Bà Phan Lạc Tinh ôm các cháu xoa nắn một hồi, khiến Hàm Hàm bật cười khúc khích.

Ông Giang Trường An vỗ vỗ vai cháu trai: “Cháu quả là người có chí lớn.”

Bà Văn Diễm Thu liếc xéo ông lão, tủm tỉm cười: “Nếu không có Huệ Huệ lo toan việc nhà, chăm sóc các con thì làm sao Minh Ngạn có thể thuận buồm xuôi gió đến vậy chứ.”

“Ha ha ha, bà nó nói rất đúng, hai vợ chồng các cháu đồng tâm hiệp lực mới có thể tốt đẹp như vậy.”

Trương Huệ khoe: “ Đúng là cháu chăm sóc việc nhà, nhưng lũ nhỏ thì toàn bộ là Hàm Hàm đưa Sâm Sâm với Phong Phong đến trường, cháu thực tình không giúp được gì nhiều.”

“Hàm Hàm giỏi giang đến thế sao?”

“Rõ ràng rồi ạ.”

Trương Huệ kể cho những người lớn tuổi nghe chuyện Hàm Hàm học tiếng Đức và kết bạn, ai nấy đều ngỡ ngàng.

Hàm Hàm hớn hở xua tay: “Đâu có đâu, chủ yếu là mẹ nấu ăn ngon, mấy đứa bạn đều muốn kết thân với cháu để được ghé nhà ăn những món ngon thôi mà.”

“Sau này Hàm Hàm nhà mình có thể làm nên việc lớn.” Ông Giang Trường An nói với vẻ trịnh trọng.

Bà Văn Diễm Thu và bà Phan Lạc Tinh cũng gật đầu lia lịa, con bé nhỏ này nhà mình quả là có năng lực, ngay cả khi ở một xứ sở xa lạ cũng tỏ ra dũng cảm đến nhường ấy.

“Thược Thược nhà mình tính tình vốn điềm đạm, sau này Hàm Hàm ráng đưa em gái ra ngoài chơi nhiều một chút, để Thược Thược cũng có thể hoạt bát hơn nhé.”

“Thược Thược đã đi học chưa ạ?”

“Cuối năm nay Tiểu Ngư Nhi vào lớp một rồi, hai ngày nay không ở nhà, cô bé đã đưa Thược Thược về nhà mẹ đẻ của mình rồi. Nếu biết các con về, hai đứa nhỏ nhất định sẽ tức tốc trở lại nhà ngay.”

“Cháu đi đón Thược Thược.” Hàm Hàm vốn biết rõ nhà bà ngoại của Thược Thược ở đâu.

Giang Sâm và Giang Phong cũng muốn đi, Trương Huệ bèn dặn dò: “Đi cũng được, nhưng nhớ mang theo ít quà sang, phải lễ phép một chút đấy nhé.”

“Vâng ạ.”

Trương Huệ đã chuẩn bị nào đồng hồ, nào khăn quàng cổ, rồi áo khoác lông cho người nhà. Cô cũng mang theo các món đặc sản từ Đức như rượu nho, phô mai, xúc xích, những thứ này rất thích hợp để biếu tặng nhà họ Tô.

Phan Lạc Tinh cũng chọn thêm hai món nữa, rồi để ba anh em bọn trẻ mang đi.

Nhà họ Tô cách đó không xa, Hàm Hàm và hai em trai ngồi xe hơi đến đón Tiểu Ngư Nhi và Thược Thược trước giờ tan làm.

“Bà nội, cháu muốn ăn xúc xích chị Hàm Hàm mang đến nhà bà ngoại!”

“Được thôi, tối nay bà sẽ cho cháu ăn.”

Tiểu Ngư Nhi khúc khích cười nói: “Nghe nói đó là đặc sản của nước Đức, bà nội làm nhiều một chút nhé, cho chúng cháu ăn thử xem có khác gì đồ trong nước mình tự làm không.”

Một lúc sau, những người đi làm cũng bắt đầu trở về.

Giang Tùng còn chưa bước hẳn vào nhà đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng từ bên trong, vừa đẩy cửa ra liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng cả căn nhà.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 327