Hai mẹ con trò chuyện. Về đến khu tập thể, khu vực này cũng rất nhộn nhịp, nhưng nụ cười trên mặt người lớn không còn rạng rỡ như những năm trước.
Vào nhà đóng cửa lại, Trần Lệ Phương nói nhỏ: "Năm nay hiệu suất của xưởng thép ngày càng kém, mất đi rất nhiều phúc lợi trước đây. Trong xưởng đều đang đồn đại có khi xưởng thép không thể tiếp tục hoạt động nữa."
Trương Huệ ậm ừ, biết rằng đó chỉ là vấn đề thời gian.
"Lúc con về chắc cũng thấy rồi, ngày càng có nhiều người bán hạt dưa, đậu phộng ở các trạm xe buýt, cửa hàng bách hóa và rạp chiếu phim trong huyện chúng ta. Đều là những người muốn kiếm thêm chút tiền phụ cấp gia đình."
"Anh cả với chị dâu thì sao ạ?"
"Chỗ chị dâu con vẫn ổn, bây giờ trong huyện cũng bắt đầu có nhiều cửa hàng tư nhân, việc kinh doanh không còn tốt như trước nữa. Anh cả con là công nhân lâu năm của xưởng thép, làm việc rất chăm chỉ, không bị bắt lỗi nên vẫn vượt qua được giai đoạn này."
Trương Huệ im lặng gật đầu, những đơn vị khai thác mỏ ở huyện Vân Đỉnh vốn dựa vào các xưởng quặng sắt bên ngoài thành phố, sớm muộn gì cũng phải sụp đổ thôi.
Tết năm nay của nhà họ Trương khá tốt, chủ yếu là do ba anh em trong nhà đều sống ổn định, khá giả nên không có nhiều chuyện không vui như vậy.
Sau Tết, Trương Kiến Lâm gọi người trong nhà vào một chỗ. Trương Kiến Lâm cười hỏi Trương Huệ: "Vẫn còn một triệu đã hứa với anh chứ?"
"Dạ, còn chứ!"
Giang Minh Ngạn cười nói: "Tiền đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi. Em và Huệ Huệ còn đang nghĩ không biết khi nào anh hai mới chịu bung ra làm ăn đây."
Trước đây, Trương Kiến Lâm quả thực đã từng ấp ủ việc kinh doanh, nhưng vẫn còn chần chừ chưa hạ quyết tâm. Mãi cho đến khi hẹn hò với Hinh Hinh, anh không đành lòng để cô phải chịu cảnh vất vả cùng mình, thế là kế hoạch làm ăn càng được thúc đẩy, trở thành ưu tiên hàng đầu.
Trương Kiến Sơn và Lưu Lị không khỏi choáng váng. Một triệu đồng ư? Đó là số tiền lớn đến nhường nào chứ!
Trương Kiến Lâm giải thích cặn kẽ từng bước trong kế hoạch của mình. Anh đã tìm hiểu kỹ lưỡng về việc nhận thầu các dự án công cộng nhỏ trước mắt, đợi đến khi có đủ kinh nghiệm, anh sẽ tự mình đứng ra đảm nhận những công trình quy mô lớn hơn.
“Anh thấy lĩnh vực bất động sản này cực kỳ tiềm năng,” anh khẳng định.
Giang Minh Ngạn và Trương Huệ đều đồng tình. Người dân thị thành quá đỗi lo âu về chốn an cư, nhất định phải có hướng giải quyết ổn thỏa.
Trương Kiến Lâm đưa ra bản hợp đồng chính thức. Giang Minh Ngạn xem qua, không chút chần chừ liền cầm bút ký tên. Trương Huệ ngước nhìn anh cả và chị dâu, định nói điều gì đó rồi lại thôi.
“Huệ Huệ, em muốn nói gì vậy?” Lưu Lị vội vàng hỏi.
“Anh cả, chị dâu, em có một đề nghị này, anh chị cân nhắc thử xem nhé. Em nói trước là không phải em nói vậy để giúp riêng anh hai đâu đấy.”
“Em cứ nói đi, chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ lại không tin em sao?”
Trương Huệ đề nghị với anh cả và chị dâu rằng, nếu trong tay có chút vốn, hãy trích ra một phần đầu tư vào công ty của Kiến Lâm. Sau này, dựa vào lợi nhuận mà công ty thu được, anh chị sẽ được chia theo tỷ lệ, dù ít dù nhiều cũng có lời, chẳng khác gì nhận cổ tức vậy.
“Chia phần theo lợi nhuận giống như em ở thôn Chu Gia ấy hả?”
Nhà bọn họ vốn thân thiết với thôn Chu Gia, cộng thêm cha họ năm nào cũng lên núi Mạnh Đỉnh, nên họ biết rất rõ mỗi năm Trương Huệ được thôn Chu Gia chia cho bao nhiêu tiền. Nói không để ý đến là dối lòng.
“Vâng, đại khái là như thế.”
Trương Kiến Sơn ngập ngừng nói: “Anh với chị dâu em làm gì có nhiều tiền đến vậy.”
Huệ Huệ vừa mở lời đã nhắc đến tiền triệu, nhà bọn họ dốc hết túi cũng chỉ có hơn mười nghìn đồng. Mấy năm trước hai đứa nhỏ trong nhà đi học, bọn họ có thể tiết kiệm được số tiền này đã là không phải chuyện dễ dàng gì.
“Muốn đầu tư bao nhiêu cũng được, cho dù anh cả đầu tư một nghìn đồng, anh hai cũng có chê trách gì đâu chứ?”
Trương Kiến Lâm cười nói: “Đương nhiên là không rồi!”
“Một nghìn thì ít quá, cứ đầu tư mười nghìn cho rồi.”
“Chị dâu đừng làm vậy, lỡ như có bề gì…”
“Không sao đâu, chị tin tưởng Kiến Lâm mà. Anh cả em và chị đều là người làm ăn chân chính, sống an phận, cả đời này chắc chỉ gắn bó với mảnh đất huyện Vân Đỉnh bé nhỏ này thôi. Kiến Lâm tài giỏi như vậy, chị tin em chắc chắn sẽ gặt hái thành công lớn trong tương lai.”
---