Lưu Lị nghe mẹ chồng lải nhải mãi về chuyện sính lễ, phân vân không biết nên chọn máy may hay xe đạp làm quà hồi môn cho cô em dâu tương lai mà bật cười thành tiếng.
“Mẹ ơi, con kết hôn hơn hai mươi năm rồi mẹ còn nhớ à?”
“Huệ Huệ nhắc mẹ phải xử lý công bằng.”
Lưu Lị cười gập cả người: “Ôi chao, mẹ ơi, mẹ làm con cười muốn c.h.ế.t mất thôi! Mẹ cứ làm theo ý mình đi, chúng ta đâu thể để người ngoài bàn ra tán vào, chê bai nhà mình keo kiệt hẹp hòi được chứ.”
Nói thật, trong lòng Lưu Lị vẫn rất vui vẻ, so sánh nhà mẹ đẻ với cô em dâu thứ, hai người bọn họ như người trên trời kẻ dưới đất, cha mẹ chồng lại còn muốn xử lý công bằng, đời này cô ấy lấy được Kiến Lâm thật đúng là không uổng công mà.
Kiến Lâm đúng là có năng lực, mười ngàn đồng họ đầu tư hai năm trước giờ đã sinh lời đáng kể. Nhìn cái cách cô em dâu út này đã chỉ đường dẫn lối cho gia đình họ kiếm tiền mà xem, dẫu có chi thêm một chút sính lễ cho cô ấy, Lưu Lị đây cũng cam tâm tình nguyện.
Làn sóng sa thải tại các xưởng quốc doanh ngày càng dữ dội, tình hình ngày một tệ đi, những tin đồn cắt giảm nhân sự khiến ai nấy cũng hoang mang lo sợ, không biết phải làm gì lúc này. Bởi vậy, việc nhà mình có được một nguồn thu nhập ổn định là quan trọng hơn cả.
Hai vợ chồng cô nghe theo lời khuyên của cô em gái mà mua một cửa hàng. Nếu quả thực giống như lời em ấy nói, lỡ đâu có bị sa thải, thất nghiệp thì có thể tự mình đứng ra kinh doanh, làm chủ cũng không tệ chút nào.
Lưu Lị và mẹ chồng trò chuyện một lúc lâu, Trần Lệ Phương cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Trương Huệ sợ Trịnh Hinh Hinh để ý những chuyện nhỏ nhặt này, nên khi trò chuyện với Lâm Tây, cô đã đùa về nỗi lo sính lễ của mẹ mình. Lâm Tây nghe xong cười phá lên một trận, sau đó thuật lại với cha mẹ Trịnh Hinh Hinh, khiến cả nhà họ Trịnh cũng bật cười theo.
Mẹ Trịnh Hinh Hinh cười hiền từ bảo, tuy gia cảnh nhà họ Trương có hơi kém cạnh một chút, nhưng quả thực là một gia đình tử tế.
Nhà họ Trương và nhà họ Trịnh tổ chức đám cưới ở Thượng Hải, khách mời đều được sắp xếp ở lại khách sạn Hoa kiều.
Hai năm nay buôn bán làm ăn, Trương Kiến Lâm đã quen biết được không ít bạn bè, lại thêm bên nhà họ Trịnh ở Hồng Kông cũng có rất nhiều khách quý đến dự. Ngày kết hôn, họ hàng, bạn bè hai bên gia đình đến dự đông đủ, cỗ bàn bày biện tới chín mươi chín mâm, đám cưới quả thực cực kỳ nhộn nhịp, hoành tráng và xa hoa.
Sau tiệc cưới, người lớn có chuyện cần chuyện trò, bèn tản ra đi theo từng tốp ba tốp năm. Hàm Hàm bèn mượn một chiếc xe của khách sạn, đích thân lái xe chở hai đứa em trai đến phòng cưới nhà bác mình.
Hàm Hàm vừa đỗ xe, bước xuống thì bị một nam thanh niên tóc xoăn chặn lại.
“Thưa cô, cô có hứng thú đóng phim không? Tôi thấy cô có khí chất của một minh tinh tương lai đó!”
Giang Hàm liếc nhìn trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười xã giao: “Cảm ơn lời mời, nhưng tôi không có hứng thú đâu ạ.”
Giang Hàm muốn đi, nhưng cậu thanh niên tóc xoăn vẫn không chịu tránh ra: “Thưa cô, tôi không phải kẻ lừa đảo đâu. Xin cô hãy nghiêm túc suy nghĩ lại, ký hợp đồng với công ty chúng tôi, tôi đảm bảo cô sẽ nổi tiếng như cồn cho mà xem.”
“Xin lỗi, tôi thực sự không có hứng thú!”
Giang Hàm khẽ nhíu mày, còn cậu thanh niên tóc xoăn kia thì dường như chẳng hiểu ý người ta. Giang Sâm và Giang Phong, hai anh em cao lớn đều hơn mét tám, liền không nói hai lời, trực tiếp nhấc bổng cậu ta – kẻ gầy nhom như cái sào tre, cao hơn mét bảy – lên không trung.
“Ấy ấy, các cậu làm gì vậy? Đều là người văn minh lịch sự, sao lại động chân động tay chứ?”
Cậu thanh niên tóc xoăn hai chân lơ lửng giữa không trung, không ngừng giãy giụa, miệng la oai oái: “Hà Trạch Duệ, cứu tôi với!”
Hà Trạch Duệ? Giang Hàm nghe thấy cái tên quen thuộc.
Hà Trạch Duệ vận chiếc áo khoác dài màu đen sẫm bước tới, trên sống mũi đeo cặp kính gọng vàng, bình tĩnh cất lời: “Cậu lại làm chuyện gì chọc giận người khác nữa vậy?”
Thân hình anh ta cao ráo, thẳng tắp, giọng nói trầm thấp, mang một vẻ nam tính đến mê người.
Giang Hàm khẽ tặc lưỡi, thầm nghĩ: Người này còn đẹp trai hơn cả chú Hà nữa!
Con hơn cha, nhà có phúc lộc!
Cậu thanh niên tóc xoăn tên là Lý Tường Hoa, là người bạn thân thiết của Hà Trạch Duệ từ thuở bé. Về sau, hai anh em Hà Trạch Duệ sang Anh du học, còn anh ta lại đến Mỹ theo học ngành quay phim. Tốt nghiệp đại học xong, anh ta liền trở về Hồng Kông làm đạo diễn.
Lý Tường Hoa ấp ủ mong muốn quay một bộ phim điện ảnh đặc sắc về đề tài nữ tính mang đậm bản sắc Trung Quốc, nhưng vẫn chưa tìm được nhân vật nữ chính ưng ý.
Nhân vật nữ chính anh ta mong muốn phải cao quý mà lại thanh tú, trẻ trung nhưng không kém phần xinh đẹp, đặc biệt, ánh mắt không được quá hào nhoáng hay trần tục. Sau khi Lý Tường Hoa tóm tắt những tiêu chí tuyển chọn diễn viên của mình, công ty điện ảnh liền thẳng thừng bảo anh ta... cút đi.
---