Mỡ khổ quý giá thế này, chắc khi mổ heo, người trong làng đều đã chia nhau hoặc biếu hết người thân quen rồi. Có tiền cũng khó lòng mà mua được.
Chảo vừa rán mỡ xong thì không cần thêm dầu nữa. Trương Huệ cho một nắm giá đỗ vào xào thơm lừng, thế là đã có ngay một đĩa giá đỗ xào tỏi thơm ngon.
Trương Huệ lo nấu cơm, Giang Minh Ngạn thì rửa bát đũa.
Đợi chồng chợp mắt một lúc, Trương Huệ cũng ra chiếc ghế tựa đặt dưới mái hiên, ngả lưng hưởng làn gió mát lành.
Giang Minh Ngạn dọn dẹp phòng bếp xong đi ra thì phát hiện cô đã ngủ quên lúc nào không hay.
Cười khẽ, anh cúi người bế vợ vào phòng, để cô ngả lưng trên giường gỗ, rồi hai vợ chồng cùng chợp mắt một giấc ngon lành đến tận giữa trưa.
Khi Trương Huệ tỉnh dậy, mùi thơm của canh ngó sen đã bay ra khắp nhà. Trương Huệ vươn vai ngáp dài một tiếng, chợt nhớ ra đã đến giờ gọi điện thoại cho cha mẹ.
“Cô ơi.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Huệ nhanh chóng đi mở, vừa nhìn thấy Mập Mạp liền bế cậu nhóc lên: “Thằng nhóc này, sao con lại tới đây? Nếu mẹ con mà biết, chắc chắn sẽ đánh vào m.ô.n.g con đấy!”
Mập Mạp cười toe toét, nắm tay áo Trương Huệ: “Không đánh đâu ạ, cô ơi con thèm kẹo sữa quá chừng!”
“Bà nội không cho con ăn à?”
“Không cho ạ.” Mập Mạp phụng phịu bĩu môi, rõ là không vui.
“Vậy cô lấy cho con nhé.”
“Con muốn hai cái!” Mập Mạp quay đầu gọi: “Đại Mao, mau tới đây!”
Trương Huệ tò mò quay đầu lại nhìn. Ngoài cổng, Đại Mao, thằng cháu nhà hàng xóm, đang ngồi thu lu ở góc tường. Thằng bé chừng năm tuổi, lớn hơn Mập Mạp một tuổi.
“Mao Mao, đừng ngồi xổm ở góc tường nữa, mau vào đây!”
Đại Mao ngượng ngùng kéo kéo góc áo, dụi dụi tay rồi bước vào.
Trương Huệ nắm tay cậu bé, dẫn cậu bé qua ngưỡng cửa.
Mập Mạp xoay m.ô.n.g muốn tụt xuống. Trương Huệ đặt cậu nhóc xuống đất, Mập Mạp liền kéo Đại Mao chạy tót vào sân: “Cậu nhìn xem nhà cô tớ lớn chưa này!”
Đại Mao tròn xoe mắt, miệng nhỏ “oa” một tiếng kinh ngạc, bộ dạng vô cùng nể nang.
Mập Mạp thấy thế, liền chống nạnh, hếch mặt tự hào.
Trương Huệ bật cười: “Được rồi, hai đứa cứ chơi ở ngoài đi, cô vào lấy kẹo cho con.”
“Vâng ạ! Vâng ạ!”
Mập Mạp hít hà mấy hơi, ngửi thấy mùi thơm phức liền chạy tót vào bếp: “Chào chú Giang ạ!”
Giang Minh Ngạn cười vẫy tay. Mập Mạp chạy tới: “Chú đang nấu món gì vậy?”
“Chú đang hầm canh sườn. Mập Mạp ở lại ăn cơm tối nha!”
“Vâng ạ! Cả ông bà, cha mẹ con nữa ạ!”
“Mập Mạp nhà ta đúng là một cậu bé ngoan hiếu thảo!” Giang Minh Ngạn vuốt đầu thằng bé, cười ha hả khen ngợi.
Mập Mạp sờ lên cái đầu tròn trịa của mình, nhỏ giọng hỏi: “Bé ngoan có được ăn thử ngay không ạ?”
Giang Minh Ngạn không nhịn được cười: “Được chứ, có thể ăn thử ngay!”
Mấy miếng tóp mỡ rán giữa trưa vẫn còn lại, hai đứa bé mỗi đứa một miếng.
Mập Mạp thoả mãn: “Chú ơi, ngon quá chừng!”
Giang Minh Ngạn cười nghĩ, chà, có đứa bé gọi mình là cha, ngày nào cũng ôm chân nũng nịu đòi ăn thì hay biết mấy.
Nghĩ vậy, anh lại thấy lòng mình dâng lên một chút mong ngóng.
Trương Huệ lấy kẹo ra, hai đứa nhỏ còn đang nhai tóp mỡ trong miệng.
“Thôi được rồi, để cô đưa Mao Mao về nhà đã nhé.”
“Cô ơi, kẹo đâu ạ?”
“Đây, cô cho mỗi đứa một cái này.”
Hì hì, hai bé con nhanh tay giấu kẹo vào túi rồi cười vui vẻ.
Trương Huệ đưa hai đứa bé về. Bà nội Đại Mao còn chưa hay biết cháu mình vừa lủi mất đâu đó. Thấy Trương Huệ dắt cả hai đứa nhỏ về, bà còn ngạc nhiên hỏi sao lại đi cùng chúng.
Trương Huệ giải thích mấy câu, mọi người cười xòa, bảo: “Khu tập thể nhà ta đều là của cơ quan, ngõ Điềm Thủy này lại nằm tít bên trong, kẻ xấu có muốn bắt cóc cũng chẳng dám mò tới đâu mà lo!”
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn ạ.”
Để Mập Mạp chơi trong sân, Trương Huệ lên lầu tìm cha mẹ.
“Mẹ đừng nấu cơm nữa nhé, tối nay qua nhà con ăn.”
Trương Kiến Lâm vẫn đang vắt chân chữ ngũ đọc sách toán, nghe thấy thế liền nhướng mày chọc ghẹo: “Nấu món gì ngon thế hả? Anh nói trước nhé, không có thịt là anh không đi đâu đâu đấy!”
“Không đi thì thôi vậy.”
Trương Kiến Lâm gấp sách lại đứng dậy: “Em xem em kìa, nói đùa mà cứ tưởng thật.”
Trương Kiến Sơn cười nói: “Vậy cũng tốt, ước gì em không đi thì mọi người có thể ăn nhiều hơn một chút.”
“Anh cả, tình anh em mình nay còn đâu!”
“Hết rồi!”
Trương Kiến Lâm giả vờ khóc mếu: “ Đúng là làm người ta phải đau lòng mà.”
Bà Trần Lệ Phương nhìn thằng con mà muốn dở chổi ra quất: “Thằng này! Bao nhiêu tuổi rồi mà cứ cà lơ phất phơ! Em gái mày đã yên bề gia thất, mà mày vẫn còn độc thân thế kia hả? Có khi con bé Huệ nó có con, rồi con nó lớn lên cưới vợ gả chồng, mày vẫn còn một mình đấy!”