“Con qua đây, ngồi xuống rồi từ từ kể rõ đầu đuôi sự việc cho mẹ nghe.”
Trương Huệ nói chuyện mình cảm thấy tức n.g.ự.c khi ngửi thấy mùi pháo và buồn nôn khi ngửi thấy mùi thịt vừa rồi. Trần Lệ Phương nghe vậy, vội hỏi: “Con đã đến tháng chưa, mẹ nhớ là cuối tháng mà.”
“Vâng, là cuối tháng, nhưng tháng này chậm mấy ngày rồi vẫn chưa thấy.”
Trần Lệ Phương vỗ tay một cái, kích động nói: “Vậy thì đúng rồi!”
Lưu Lị cười tươi: “Chúc mừng, chúc mừng nha Huệ Huệ!”
Trần Lệ Phương cười nói: “Hôm qua mẹ còn nói với chị dâu con, hai vợ chồng các con tuổi trẻ còn khỏe mạnh, đã kết hôn được một thời gian rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì.”
Trần Lệ Phương dự định cho con gái mang thai càng sớm càng tốt, như vậy có thể sinh con tại nhà, cũng tiện cho bà chăm sóc trong thời gian ở cữ. Đợi hai ba năm nữa hai vợ chồng bọn họ trở về thủ đô thì con nhỏ đã một hai tuổi, chăm sóc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Hai mắt Trương Huệ đỏ hoe, vẫn là mẹ yêu thương cô nhất, suy nghĩ chu đáo mọi bề cho cô.
“Giờ thì tốt, hiện tại con mang thai, tính toán thời gian có lẽ sẽ sinh vào hè năm sau. Đến lúc đó ở cữ xong xuôi, con đi làm cũng không bị chậm trễ công việc.”
Trương Huệ khẽ nghĩ: “Con còn phải chăm con mà.”
Trần Lệ Phương khoát khoát tay: “Con không cần bận tâm, khi nào con đi thủ đô thì mẹ không xen vào, giờ con ở huyện Vân Đỉnh thì lo cái gì? Mẹ chăm cho con, không hề ảnh hưởng đến công việc của con đâu.”
Lưu Lị cười nói: “Huệ Huệ, nghe lời mẹ đi. Mẹ chăm ba anh em các em, chắc chắn sẽ có nhiều kinh nghiệm chăm con hơn em.”
Trương Huệ nghĩ thầm, cô cũng có kinh nghiệm rồi chứ.
Nghĩ tới con gái kiếp trước, Trương Huệ chỉ có thể thở dài một hơi. Tay cô sờ xuống bụng, không biết đây là con gái hay con trai.
“Con trai hay con gái không quan trọng đâu con. Chị dâu con (vợ của anh cả Kiến Sơn) còn chưa sinh mà, con sinh đứa bé này. Dù là con trai thì là cháu trai lớn, con gái thì cũng là cháu gái lớn của nhà chồng con rồi.”
Trần Lệ Phương sớm biết nhà họ Giang khác nhà mình. Nhà họ Giang có vốn liếng, bất kể trai hay gái, chỉ cần sinh ra nhất định sẽ có đủ cơm ăn áo mặc, được nuôi dưỡng trong sự giàu có và phẩm giá.
“ Đúng rồi, bảo Tiểu Giang nói với cha mẹ chồng con một tiếng, để nhà họ Giang có thêm đời thứ tư, cũng nên để ông bà vui vẻ một chút.”
“Vẫn chưa xác định mà, chờ xác định rồi lại nói.”
Trương Huệ muốn đến bệnh viện kiểm tra, Trần Lệ Phương nói: “Phí tiền. Mấy hôm nữa là biết thôi.”
Trương Huệ ngáp buồn ngủ, Trần Lệ Phương liền bảo cô đi ngủ: “Hôm qua chị dâu con đã dọn dẹp phòng con rồi, con cứ đi ngủ đi.”
“Nhớ đắp chăn cẩn thận, bây giờ con không thể để bị cảm lạnh được đâu.” Trần Lệ Phương bổ sung.
“Con biết rồi ạ.”
Trương Huệ ngủ rất say. Khi mở mắt ra, Giang Minh Ngạn đang ngồi bên giường cô, ngây ngốc cười với cô.
Khóe miệng Trương Huệ cong lên: “Anh biết rồi sao?”
“Ừm, nghe mẹ nói. Bây giờ em có thấy khó chịu không?”
“Không khó chịu, ngủ đủ giấc nên dễ chịu lắm.”
“Vậy thì đứng dậy đi lại một chút đi, ngủ trưa lâu như vậy, anh sợ đến tối em lại không ngủ được.”
Giang Minh Ngạn lúc đỡ cô rất cẩn thận, sợ cô va vấp.
Trương Huệ cười nói: “Em cũng không phải bị bệnh, không cần cẩn thận như vậy.”
Giang Minh Ngạn kiên trì nói: “Cẩn thận chút cũng không có hại.”
“Vẫn chưa xác định mà.”
“Chắc chắn là đúng rồi.” Anh có một linh cảm khó hiểu: “Ngày mai anh sẽ gọi điện cho cha mẹ.”
“Hay là đợi thêm mấy hôm nữa xem sao?”
“Không cần đợi, anh rất tự tin.”
Trương Huệ cười đến cúi cả người: “Đứa nhỏ không ở trong bụng anh, anh tự tin cái gì?”
Giang Minh Ngạn ghé lại tai cô, dùng giọng chỉ có cô nghe được thì thầm điều gì đó. Khuôn mặt nhỏ của Trương Huệ đỏ bừng, cô lườm anh một cái: “Biến thái.”
Giang Minh Ngạn khẽ cười một tiếng, cũng không phản bác.
Buổi tối, cả nhà ăn rau xanh và mì trứng gà. Trương Huệ đúng là con cưng của mẹ, trong bát mỗi người chỉ có một quả trứng rán, nhưng trong bát của cô lại có tới ba quả.
Mập Mạp nhìn chằm chằm vào bát lớn của cô, ánh mắt đầy thèm thuồng.
Trương Huệ cầm đũa ngồi xuống, vừa bưng bát lên lại không nhịn được muốn nôn.