Trương Huệ lúc ấy đang ngủ say sưa ở nhà mình, còn cô Trang Hồng thì lò dò đến khu tập thể xưởng thép tìm. Người mở cửa là bà Trần Lệ Phương. Thoạt đầu, bà còn lịch sự mời cô ta vào nhà ngồi, rồi còn bưng chén trà ngon nóng hổi lên mời.
Cô Trang Hồng thấy bà Trần Lệ Phương có vẻ là người biết điều, trong lòng cũng thoáng hài lòng đôi chút. Nhưng khi nói đến chuyện Trương Huệ xin nghỉ phép, bà ta lại thấy người này thật khó mà nói chuyện được.
Dẫu sao cũng là lãnh đạo của con gái mình, thoạt đầu bà Trần Lệ Phương còn giữ thể diện. Đến khi thấy Trang Hồng cứ nói bóng nói gió về Trương Huệ, vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu, thì bà cũng không nhịn được mà nổi cơn tam bành.
Cánh cửa mở toang, hai người bắt đầu lời qua tiếng lại. Hàng xóm trong khu tập thể được dịp dỏng tai nghe ngóng, biết nguyên nhân là vì Trương Huệ xin nghỉ phép buổi chiều để về nhà.
Buổi chiều đâu có tiết, tại sao Trương Huệ lại không được về nhà chứ?
Thời gian rảnh thì được phép học ở trường, vậy lại không được học ở nhà ư?
Nghe nói học kỳ trước, lớp của Trương Huệ dạy còn xếp hạng nhất kia mà. Lúc đó buổi chiều không có tiết thì cũng được nghỉ, có làm ảnh hưởng đến ai đâu chứ?
Cô cũng là phụ nữ, là một người mẹ. Hiện tại Trương Huệ thai nghén vất vả như vậy, không thể thông cảm cho cô ấy một chút được ư?
Cái quy định này có từ thuở lập trường rồi, cô Trang Hồng nói đổi là đổi, lấy cớ gì mà lại làm thế chứ?
Hàng xóm xúm vào bênh vực, khuyên nhủ. Cô Trang Hồng tức đến đỏ gay mặt, buột miệng: “Mấy người các người đúng là vô lý hết sức!”
“ Tôi mới thấy cô là kẻ vô lý đó! Cô nghĩ mình là ai chứ? Đừng hòng lên mặt với tôi ở cái đất nhà họ Trương này. Nếu con gái tôi mà bị cô giày vò đến nông nỗi nào, thì cứ xem tôi có mang cả gánh phân đến hắt vào cổng nhà cô hay không!”
Bà Trần Lệ Phương dùng khí thế áp đảo hoàn toàn cô Trang Hồng. Bà ta cãi không lại, tức đến tái mặt, đành quay người bỏ đi.
Chiều tối hôm đó, hai vợ chồng trẻ lại về nhà cha mẹ đẻ dùng bữa.
Giang Minh Ngạn nghe kể về trận chiến hôm ấy thì chỉ biết im lặng, đoạn vỗ tay tán thưởng mẹ vợ.
Ngày mùng tám tháng mười một âm lịch chính là ngày Lập đông.
Theo phong tục tại huyện Vân Đỉnh, vào ngày này, những nhà có điều kiện khá giả phải nấu canh thịt dê mà ăn. Món canh thịt dê chẳng dễ nấu chút nào, nhưng kiểu gì cũng phải hầm cho được một bát nước dùng.
Còn những nhà không đủ tiền mua thịt thì ít nhất cũng phải nấu một bát canh khác để làm ấm bụng.
Mấy người như Hồng Minh, từ Nhà máy Cơ khí Thủ đô về đây, vừa có tiền, lại sành ăn, thì hà cớ gì lại không làm được một bát canh thịt dê thịnh soạn chứ?
Giang Minh Ngạn ngỏ ý muốn mua thịt dê, Hồng Minh liền vỗ n.g.ự.c tự khoát lác nhận bao trọn.
Vừa hay hôm đó lại là ngày nghỉ, không phải đi làm, Trương Huệ liền nằm dài ở nhà. Hôm nay cô cũng không về được nhà mẹ đẻ.
Trong khu tập thể xưởng thép, trời còn chưa rạng sáng, nồi canh thịt dê đã nghi ngút khói trên bếp.
Hầm hai cân thịt dê và xương đến khoảng mười giờ sáng, nước dùng đã sánh màu trắng đục. Hơi nóng lật bật trong nồi khiến mùi thơm nức của thịt bay theo ô cửa sổ ra ngoài, làm cả khu dân cư không khỏi xuýt xoa thèm thuồng.
Nhưng bây giờ vẫn chưa dùng được đâu, củ cải còn cần phải ninh thêm một lúc nữa.
“Nào, đi gọi thằng Tiểu Giang đến uống canh thịt dê thôi.”
Trương Kiến Lâm bị lôi dậy từ sáng tinh mơ để nhóm lửa, giờ vẫn còn buồn ngủ lơ mơ, ngồi trước bếp lửa trông nồi từ nãy đến giờ, ngáp dài một cái, chỉ muốn về phòng nằm vật ra ngủ bù.
“Còn ngây ra đó làm gì nữa, đi nhanh lên xem nào.”
“Dạ.”
Trương Kiến Lâm chẳng buồn đi, bèn lục tủ chạn tìm được hai viên kẹo. Anh bước ra hành lang vẫy mấy đứa trẻ đang chơi đùa, đưa cho mỗi đứa một viên.
“Các cháu có biết nhà em gái chú ở phố Hòe Hoa không?”
“Dạ biết ạ!” Hai đứa bé nhìn thấy kẹo thì mắt sáng rực.
“Ăn kẹo của chú thì phải giúp chú làm việc. Mau đi gọi chú Giang Minh Ngạn đến uống canh thịt dê nhé.”
“Vâng ạ, được ạ!”
Hai đứa bé hí hửng nhận kẹo rồi lập tức chạy biến. Trương Kiến Lâm nhân lúc mẹ không để ý, chuồn vào phòng đánh một giấc.
Phía trước đường Hòe Hoa, hai đứa trẻ truyền tin xong vừa cười vừa chạy. Trương Huệ khẽ hừ một tiếng: “Cả nhà được uống canh thịt dê, còn em thì chỉ được uống mỗi nồi canh đậu hũ nấu cải trắng.”
“Đừng giận, đợi một thời gian nữa em lại thèm ăn như trước, đến lúc đó muốn ăn gì cũng được.” Giang Minh Ngạn ngọt ngào dỗ dành Trương Huệ.
Trương Huệ bật cười thành tiếng: “Trêu anh thôi mà. Anh mau đi đi, em tự lo bữa trưa được.”