Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 95

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Cha, hôm nay được mẻ cá bội thu quá.” Giang Minh Ngạn kinh ngạc.

Trương Cao Nghĩa cười sảng khoái: “Hôm nay gặp may mắn, mùa hè cũng chưa chắc đã câu được nhiều đến thế này.”

“Đó là vì kỹ thuật câu của cha cao siêu mà.” Giang Minh Ngạn giờ đây đã khéo léo hơn trong việc nịnh nọt bố vợ.

Trương Cao Nghĩa cười bước vào: “Huệ Huệ đâu rồi? Mấy hôm trước còn phàn nàn với cha, nói chum vại nhà các con trống không lâu lắm rồi.”

“Cô ấy đang ở trong nhà ạ, để con gọi em ấy.”

Giang Minh Ngạn cất tiếng gọi: “Huệ Huệ, cha mang cá đến rồi, em mau ra xem này.”

Trương Huệ đi đôi dép bông ra ngoài, chào cha.

Trương Cao Nghĩa chỉ vào chỗ kia: “Mau đi xem cá cha câu cho con này.”

Trương Huệ cười nói: “Có mấy con ạ?”

Nhìn sang, Trương Huệ không khỏi thốt lên một câu hết sức ngạc nhiên: “Không phải cha mua lại của người khác để làm tròn lời hứa đấy chứ?”

Hai con lớn kia có lẽ nặng bốn ký, con nhỏ hơn một chút có lẽ hơn một ký, còn có bốn, năm con cá cỡ lòng bàn tay, đều là cá diếc.

“Cá diếc rất bổ dưỡng, khi nào con ăn được rồi thì bảo mẹ con nấu canh cá diếc cho uống nhé.”

“Cám ơn cha.” Trương Huệ nũng nịu: “Cha thật là tốt bụng.”

Trương Cao Nghĩa cười khà, những nếp nhăn trên khóe mắt giãn ra: “Thôi được rồi, cha về đây, hai đứa con không qua bên kia ăn cơm à?”

“Dạ không, lát nữa con nấu cho Huệ Huệ nhà mình ăn, cha cứ về trước đi, cha còn chưa uống bát canh thịt dê mẹ hầm hôm nay đâu.”

“Được, vậy cha về trước nhé.”

Trương Cao Nghĩa bận rộn mãi tới tận giờ này mới vác mặt về, tay vẫn xách cái xô rỗng không. Hàng xóm nhìn thấy đều cười thầm bảo ông tốn công vô ích.

Trương Cao Nghĩa khoát khoát tay, đáp lại bằng một cái cười xòa: “Tốn công vô ích nỗi gì, cá ở nhà con gái ông đã hết nhẵn rồi đấy thôi.”

Sau khi Trương Cao Nghĩa rời đi, mấy người hàng xóm lại xúm xít lại với nhau: “ Tôi thấy đầu thai làm con gái nhà họ Trương còn sướng hơn con trai nhiều ấy chứ.”

“ Đúng là thế thật.”

Trước sau vẫn được nuông chiều như vậy, thậm chí sau khi lấy chồng còn có thể đưa chồng về nhà mẹ đẻ ăn chực, mà cha mẹ hay anh chị dâu trong nhà cũng chẳng ai than vãn một lời, có gia đình nào được như vậy cơ chứ?

Ngày nghỉ vui vẻ trôi qua thật nhanh chóng, hôm sau Trương Huệ lại phải dậy sớm để đi làm suốt cả ngày.

Trên mặt Trương Huệ thoáng chút ngần ngại, chiều hôm kia Trang Hồng và mẹ cô cãi nhau một trận to. Nếu hôm nay đi làm, chắc chắn cô sẽ bị gọi riêng ra mà nói chuyện.

Cô lại phải lời qua tiếng lại với Trang Hồng một trận nữa cho xem.

Trương Huệ nghĩ, đối với loại người cố chấp, suy nghĩ cứng nhắc như Trang Hồng, có nói nhiều cũng chỉ tốn nước bọt chứ chẳng ích gì.

Giang Minh Ngạn thấy vợ nhíu mày thì không nhịn được nói: “Em đừng lo, chuyện này cứ để anh giúp em giải quyết.”

“Khoan đã, đợi hôm nay em đến trường xem xét tình hình thế nào. Nếu bà ta không ngại ngần mà gây sự với em thì cứ coi như không có chuyện gì vậy.”

Điều mà Trương Huệ nghĩ chính là, một quả phụ như Trang Hồng nuôi con gái đã không dễ dàng, nếu không quá đáng lắm thì thực sự không cần thiết phải làm lớn chuyện để loại bỏ một cái gai trong mắt.

Trương Huệ muốn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhưng Trang Hồng lại muốn "giết gà dọa khỉ", quyết không dung thứ cho những hành vi vô kỷ luật của Trương Huệ.

Khi đến văn phòng, Trang Hồng không có mặt. Mọi người đang trò chuyện cười đùa rôm rả, bàn tán về những món ăn ngon ở nhà vào hôm Lập đông vừa qua.

Thẩm Yến đến cạnh Trương Huệ, nhỏ giọng hỏi: “Chiều hôm kia Trang Hồng có tìm cậu không?”

“Có, nhưng hình như bà ta không biết nhà tôi ở đâu, tìm đến tận nhà cha mẹ tôi.”

“Bà ta mới đến, không biết là chuyện bình thường thôi, chắc là cứ nghĩ con cái công nhân xưởng thép thì sẽ sống trong khu gia đình xưởng thép.” Nhưng đó không phải điều Thẩm Yến thực sự muốn biết: “Thế sau đó thì sao? Hai người nói chuyện gì, chuyện nghỉ phép tính sao đây?”

Trương Huệ nhìn cô ấy một cái, nói: “Đừng hi vọng làm gì. Mẹ tôi với Trang Hồng cãi nhau to, Trang Hồng mất hết mặt mũi. Sau này không còn làm khó làm dễ tôi nữa đã là may lắm rồi, cậu còn hi vọng bà ta đột nhiên hiểu lý lẽ, thông cảm cho chúng ta sao?”

Thẩm Yến thở dài: “Mùa đông đến rồi, có tiết dạy thì tốt biết mấy. Cậu nghĩ xem, không có tiết thì phải ngồi thừ ra trong văn phòng lạnh lẽo như băng giá, nghĩ mà đã thấy khó chịu c.h.ế.t đi được.”

Trương Huệ cũng gật gù đồng tình: “Phải chi vị hiệu trưởng cũ quay lại thì hay biết mấy.”

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 95