"Muốn cưới được con gái lớn của mẹ vợ, nhất định phải qua mắt mẹ vợ. Dì Thái vừa nghe liên biết có cửa, cười nói: " Tôi cũng hỏi thăm rõ ràng, cuối tuân sẽ trở lại, bốn ngày thôi." "Vừa đúng lúc, mấy ngày nay bà cùng tôi làm việc chăm chỉ, tôi liền đi qua nhìn xem." Mẹ Quý nói. Dì Thái gật đầu, mặt khác chủ động nói điều kiện của đứa trẻ đó cùng mẹ Quý: "Nói vê tiên lương, hiện tại cũng không phải rất nhiều, tính cả trợ cấp, một tháng cũng có hai mươi đồng tiên, nhưng mà trường học bên kia bao ăn bao ở, trên cơ bản tiền này có thể tiết kiệm được, hơn nữa giáo viên là nghề rèn đá, vê sau sẽ tăng lương, nhà bà có đứa thứ tư không phải cũng dạy học sao? Bà hẳn là rõ ràng nhất.
Mẹ Quý gật đầu.
" Tôi đã hỏi qua nó, hỏi nó tiên kia là tiên chính mình tiết kiệm, hay là do lấy từ trong nhà, nó liền nói, có hiếu kính cha mẹ một chút, mặt khác là tiết kiệm, đứa trẻ này, cũng hiểu được việc tích tiên cưới vợ." Dì Thái cười nói.
Lời này mẹ Quý nghe thấy rất vừa lòng, hận không thể gọi cho con gái quay vê ngay lập tức. Nhưng trên mặt vẫn trấn định, cười nói: "Nếu như người thật sự tốt như bà nói, vậy bao lì xì này nhất định không thể thiếu phân bà."
" Tôi sao có thể lấy lì xì của bà, đứa trẻ Vân Vân kia cũng là do tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, tôi hy vọng nó sẽ tốt." Dì Thái mặt tươi cười nói.
Lời này mẹ Quý thích nghe.
Tuy rằng không ít, nhưng có người Dì Thái này là tay già đời, bên cạnh lại có hai người giúp đỡ, làm hồng dẻo khô quả thực rất nhanh. Mấy ngày nay thời gian không sai biệt lắm, vẫn còn sương giá, mất nhiều thời gian.
Tô Đan Hồng mãi cho đến hôm nay mẹ Quý chuẩn bị đi xem con rể, mới biết Dì Thái thế nhưng thật sự tìm mẹ chồng cô nói chuyện, nhưng cô cũng không nói cái gì, cô nhìn ra được, mẹ chồng cô có hứng thú, cũng không biết Quý Vân Vân có nhìn trúng người đó hay không.
Chờ mẹ Quý cùng Dì Thái đi rồi, Tô Đan Hồng liên nói chuyện này với Quý Kiến Quân.
Quý Kiến Quân hỏi: "Là con thứ hai trong nhà Lý Đồ Hộ ở thôn Đại Loan?” "Có lẽ như vậy. Tô Đan Hồng nói, Hai người có quen biết nhau không?”
"Đã gặp qua vài lần rồi" Quý Kiến Quân nói: "Là người đọc sách, dáng vẻ không tệ, nếu như có thể cùng Vân Vân thành đôi, vậy cũng không tồi."
Đến nỗi nhà Lý Đồ Hộ kia, cũng thập phân không tồi, tay nghề g.i.ế.c heo của Lý Đồ Hộ, nhớ năm đó còn nhỏ tuổi, anh đã thấy qua, lúc đó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện gì liên nhìn một màn g.i.ế.c heo kia, có chút sùng bái, cũng nghĩ chờ lúc anh trưởng thành, đi theo ông ấy học g.i.ế.c heo.
Sau khi phân vân, anh liên tham gia quân ngũ.
Đây cũng là ký ức thời thơ ấu. Tô Đan Hồng nói: "Vân Vân có thể thích người đó sao?"
Xem duyên phận đi, gia đình Lý Đồ Hộ không tệ, Dì Thái sẽ không tùy tiện giới thiệu người.' Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng gật đầu.
Nếu Quý Vân Vân có thể yên ổn lấy chồng, vậy cha mẹ chồng cô cũng có thể bớt lo, tuy rằng mối quan hệ giữa cô và Quý Vân Vân bình thường, nhưng cũng không đến mức không thể nhìn rõ cô ta.
Mẹ Quý cùng dì Thái buổi sáng đi, không sai biệt lắm đến giữa trưa liền vê, Tô Đan Hồng nhìn bà sau khi trở ve mặt mày sáng láng, liền cười nói: "Mẹ, thế nào rồi?"
"Nếu như việc này có thể thành công, vậy Vân Vân cũng coi như là người có phúc. Mẹ Quý cười nói.
Nếu như là người khác, mẹ Quý sẽ không trực tiếp nói như vậy, ít nhất cũng sẽ tỏ vẻ rut rè, nhưng đây là con dâu mình, vẫn là người thân thiết nhất, tự nhiên cũng không có gì giấu diếm.
Đứa trẻ kia bà cực kỳ vừa lòng, người cao gây, không phải cường tráng, nhưng lớn lên cũng được, nghe dì Thái nói, đứa trẻ đó so với Kiến Quân cũng không kém, hơn nữa khí chất trên người cùng Kiến Quân khác nhau, trên người đứa trẻ này có hương vị của tri thức, rốt cuộc đọc sách bao nhiêu mới có khí chất như vậy.
Mà bà hiểu biết cũng tương đối nhiều, đứa trẻ kia dạy lớp trọng điểm cấp ba, rất được nhà trường coi trọng, có thể nói tương lai tươi sáng.
Lại nói đến nhà Lý Đồ Hộ, trong nhà nuôi ước chừng khoảng bốn con heo, còn có gà, nuôi cũng không ít.
Nói tóm lại, phương diện kia của gia đình cũng rất tốt, cho dù bây giờ cuộc sống hàng ngày có tốt hơn cũng hiếm tìm được gia đình như vậy.
Hơn nữa, hai vợ chồng nhà Lý Đồ Hộ đã bao nhiêu tuổi? Mới đầu năm mươi mà thôi, vẫn còn trẻ.
Gia đình Lý Đồ Hộ cũng rất thoáng, ông ấy còn trực tiếp cùng bà nói đùa, nếu như đứa trẻ thứ hai nhà ông có cưới vợ, cũng không cần con dâu có của hồi môn, chỉ cần kết hôn là được.
Tuy rằng mẹ Quý khẳng định sẽ có của hồi môn, bà cũng có mặt mũi, nhưng mà nhà Lý Đồ Hộ nói như vậy cũng tức là bày tỏ thái độ vê chuyện này đúng không? Tổng hợp tất cả các điều kiện lại, mẹ Quý vẫn rất hài lòng. "Lúc ăn Tết, Vân Vân nhất định sẽ trở vê, đến lúc đó trường bên kia cũng sẽ nghỉ đông, bảo người đó đến nhà mình chơi, cũng như cho người đó cùng Vân Vân gặp mặt." Tô Đan Hồng nhìn mẹ chồng hài lòng như vậy, liền cười nói.
"Được." mẹ Quý gật đầu: "Mẹ đi đến trước thôn ủy gọi điện thoại.
Tô Đan Hồng biết bà muốn đến gọi điện cho Quý Kiến Văn nói chuyện, Quy Vân Vân tám chín phân đi đến thành phố. Giang Thủy theo anh tư của cô ta. Cô đoán không sai, Quý Vân Vân thật sự ở thành phố Giang Thủy.
Anh tư ở trong tiểu khu mua phòng không tệ, hơn tám mươi mét vuông, hai phòng một sảnh một phòng vệ sinh một phòng bếp, còn có ban công rất đẹp. Có thể ở tiểu khu này mua phòng, vậy nhất định điêu kiện trong nhà rất tốt, ví dụ như nhà này của anh tư cô ta, lúc trước mua phòng, còn không phải mượn tiên cha mẹ sao, cũng không trả nợ, mấy người đã kết hôn còn âm ï được.
Nhìn xem bây giờ, căn phòng này tăng bao nhiêu tiên? Còn chưa đến hai ba năm đâu, đã tăng gân một nửa.
Vẫn là chị dâu tư có tâm nhìn xa, nhìn bây giờ đi, toàn gia đình đều trực tiếp ở lại thành phố Giang Thủy này, về sau Yên Nhi đi ra ngoài người khác đều phải ngước nhìn, sao giống như anh ba cô ta, tuy rằng kiếm tiên nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn đọc ít sách, ánh mắt cũng chỉ có như vậy, liền nghĩ ở quê phát triển cái gì, nào có tương lai sáng? "Vân Vân.” Quý Kiến Văn cùng Vân Lệ Lệ tan làm về nhà, liền nhìn thấy cô ta ở dưới lầu đi dạo, đã gọi lại.
Anh tư chị dâu tư!" Quý Vân Vân mặt đầy tươi cười chào đón. "Đã ăn cơm chưa?" Quý Kiến Văn nói.
An rồi, em tự mình đi ra ngoài ăn sủi cao, đang muốn đi dạo, anh tư chị dâu tư đã ăn cơm ở trường học rồi phải không?” Quý Vân Vân nói.
"Phai Quý Kiến Văn nói.
Vân Lệ Lệ nói: "Mới vừa rôi mẹ gọi điện đến đây."
"Mẹ nói cái gì?' Ba người vừa đi lên cầu thang, vừa nói.
"Mẹ cũng chưa nói cái gì, chỉ nói để em ở bên này, chờ lúc ăn Tết, cùng nhau trở về." Quý Kiến Văn nói.
"Vâng, ăn Tết em sẽ trở về." Quý Vân Vân gật đầu. "Trường học bên kia sao lại thế này, tại sao lại không đi, không muốn tốt nghiệp nữa sao?" Quý Kiến Văn lại hỏi.
"Bằng tốt nghiệp có hay không cũng thế, căn bản không có gì dùng, hơn nữa, trường học bên kia cũng quá kém, em không có hứng thú đi. Quý Vân Vân nhíu mày nói.
"Ai kêu em không học tập tốt, trường chính là do em báo danh" Quý Kiến Văn cũng nói lại.
Anh tư, anh đừng nói em nữa, anh ở trường học giảng bài cho học sinh cả một ngày rồi, nghỉ ngơi một chút. Quý Vân Vân nói. Quý Kiến Văn quả thật có chút mệt mỏi, liên nhớ đến chuyện mẹ xem trọng nhà chồng của nó, cũng mặc kệ.