trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 213

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Quý Kiến Quân cũng rất vừa lòng với cách làm việc của Tôn Đại Sơn và chị Hà.

Mỗi tháng đều ghi vào sổ sách rất đầy đủ, dù cho khoản chỉ có nhỏ đến đâu thì cũng nhớ rất rõ, giữa số liệu được ghi chép vào sổ sách của cửa hàng và những giấy tờ mua bán. Khi so với nhau đều trùng khớp không thiếu đồng nào, nhưng về phần nhập hoa quả có đôi chút chênh lệch vì có nhiều trái cây. Trong lúc vận chuyển sẽ bị dập hư, chẳng hạn như dâu tây, nhũng số trái cây bị hư cũng được họ viết vào trong sổ, ngoài ra những cái khác được anh kiểm tra thì không sai lệch chút nào. Đối với người làm việc cho mình như vậy, Quý Kiến Quân cũng rất sẵn lòng mà giúp đỡ họ trong bất cứ chuyện gì.

Bỏ ra bốn ngàn đồng để mua một căn nhà có tám mươi mét vuông ở trong thành phố đại học, Quý Kiến Quân cũng thấy khá ổn, bởi vì anh ở nơi này còn có ba căn nhà. Mấy năm nay tiên nhà cũng tăng không ít, anh dự đoán có lẽ số tiên này sẽ còn tiếp tục tăng.

Biết đâu trong tương lai, một căn nhà lại có giá gần cả chục ngàn thì sao? Cho nên hiện tại Tôn Đại Sơn và chị Hà mua một căn nhà ở đây, cũng lấy nhà này làm nhà hương khói cho ông bà, nên cũng dành hết tình cảm vào căn nhà này.

Bao nhiêu người đã phấn đấu cả đời, nhưng vẫn không mua được một căn nhà đâu?

Nhưng tình cảm thì tình cảm, Quý Kiến Quân cũng muốn bọn họ có thể làm tốt công việc hơn, sau này, Nhân Nhân và Te Te có đến đây đi học, thì cũng có thể nhờ bọn họ chăm sóc tụi nhỏ giùm một chút.

Bởi vì hai cái tiểu khu cách xa nhau, nhưng cũng không phải là rất xa. Y định của Quý Kiến Quân ban đầu là muốn họ mua một căn nhà lớn hơn, căn nhà tám mươi mét vuông mà họ đã chọn kia thì có vẻ hơi chật chội so với gia đình họ. Nhưng Tôn Đại Sơn và chị Hà đều nói muốn căn tám mươi mét vuông này, và thấy cũng vừa đủ, nên anh cũng không nói gì thêm. Anh làm việc gì cũng có chừng mực, anh sẽ không bao giờ làm việc gì, hay nói điều gì đi quá giới hạn của mình.

Tôn Đại Sơn cũng nhanh chóng mua căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh này, tuy rằng chỉ có tám mươi mét vuông, nhưng cũng coi như là vẫn rất rộng rãi. br>

Hơn nữa nhà cũng đã được sửa sang rất tốt, chủ yếu bọn họ chỉ cần dọn qua ở là được.

Về việc chuyển nhà, Quý Kiến Quân cũng không can thiệp, hai vợ chồng bọn họ cũng sẽ không làm chậm trễ công việc kinh doanh của anh, bình thường cửa hàng của anh đều mở cửa vào lúc sáu giờ sáng và đóng cửa vào lúc bảy, tám giờ tối. Bây giờ đang là mùa hè, nên bảy, tám giờ tối cũng không tính là trễ, bọn họ có thể di chuyển đồ ở nhà cũ sang nhà mới vào tâm giờ này.

Hơn nữa bởi vì cửa hàng còn đang phải để cho Quý Kiến Quân trông chừng giùm, cho nên vợ chồng bọn họ vẫn còn để chăn nệm nằm ở lại đây, chưa chuyển đi. Hiện tại trời cũng đang nóng, bọn họ cũng dự định sẽ ngủ lại cửa hàng thêm vài ngày, thuận tiện cũng trông coi cửa hàng luôn. Ngoài ra cũng để ngôi nhà rộng rãi, ít người sẽ thoáng mát hơn, chẳng phải sao?

Chỉ có điêu bọn họ vẫn chưa có cách để đưa bọn nhỏ và hai ông bà lão sang bên đây, bởi vì bọn nhỏ còn đang đi học ở bên thị trấn kia, chỉ có thể chờ nghỉ hè mới có thể đưa người về đây. Một lúc bỏ ra ba ngàn đồng, hơn nữa còn vừa cho Quý Kiến Văn mượn năm trăm đồng, tổng cộng là ba ngàn năm trăm đồng.

Đây gân như là tất cả tiền thu được của Quý Kiến Quân trong năm năm nay, chỉ có điêu là toàn bộ số tiên này cũng đã được sử dụng hết.

Cũng không thể hỏi vì sao lại có nhiều như vậy. Bởi vì năm nay trái cây đã tăng giá lên một chút, mà đây còn lại là trái cây của anh, nên anh thật sự dám bán với giá như vậy. Ngoại trừ những người đã mua hàng của anh đến quen thuộc ở trong trấn, thì ngoài ra những người khác đều nói giá này quá cao. Chẳng hạn như các giáo viên đồng nghiệp của Vân Lệ Lệ, các cô ấy đều cảm thấy trái cây khá đắt, cho nên cũng chưa dám mua.

Nhưng cũng chính họ vừa nói trái cây này đắt, mặt khác vẫn khen trái cây chỗ anh ngon. Những quả lê, quả táo, đều được mọi người chào đón.

Bận rộn cho đến tháng sáu, nhưng công việc thì vẫn chỉ mới kết thúc được một ít, có điều là tầm mười ngày nữa cây táo của anh cũng đã chín. Táo trong vườn nhà anh chín rất nhanh, trái vừa giòn, vừa thơm, có khi may mắn, còn có thể ăn được món kẹo táo hình trái tim. Và tất nhiên cây táo lúc đó cũng phải ra trái hết.

Nhưng mà hiện tại, anh đã bắt đầu cho người chuẩn bị bắt đầu thu gặt lúa nước trước.

Lúc trước có ba mươi mẫu đất hiện tại chỉ để mười lăm mẫu để trông lúa nước, lúc này cũng đã đến mùa thu hoạch.

Anh để cho Dương Ái Sâm và những người khác xuống núi đến thu hoạch lúa, bởi vì đã được bón phân đầy đủ và chăm sóc tốt, cho nên mùa lúa năm nay thu hoạch được rất tốt.

Tuy nhiên khi mọi người đến đây gặt lúa, họ lại thấy hạt lúa nơi này rất lớn, nếu so với hạt lúa bình thường thì hạt lúa này lớn hơn phân nửa, cây lúa nước này cũng rất cứng, trên cơ bản là không có bệnh, điều này đã khiến mọi người rất kinh ngạc, sau đó họ đi tìm và hỏi Quý Kiến Quân ve loại lúa này.

Quý Kiến Quân chỉ nói bọn họ hãy đi hỏi mẹ của anh, vì lúa trong nhà đều được mẹ anh mua về.

Chỉ là anh không biết, vào những buổi chiều, vợ của anh đã đẩy xe, mang theo hai đứa nhỏ đi bộ đến đây, thuận tiện cũng ngắm cảnh ở nơi này, mà hai đứa nhỏ cũng rất thích đến đây, cô đã nhờ vào chuyện đó mà có thể nói dối một cách tài tinh.

Dương Ái Sâm và đám người kia đều nói: "Hai đứa nhỏ đó ngày nào cũng sẽ đòi đến đây một chuyến, nếu không thì sẽ làm âm ï không ngừng."

Dương Ái Sâm và Hứa Kiến Quốc đều nghĩ hai đứa nhỏ đều thích được di ra bên ngoài chơi, nhưng chuyện mờ ám mà cô làm ở phía sau lại không thể nào biết được.

Và cũng có người trong thôn thật tình đi tìm mẹ Quý hỏi về loại lúa nước kia, mẹ Quý nghe qua bà đã nghĩ đến chắc chắn là do Hồ Đại Tiên giúp đỡ, vì thế chỉ nói: " Tôi mua nó từ một người bán dạo, giá tương đối rẻ, mà tôi thấy hạt gạo cũng không tệ nên mới mua giống về trông." "Người đó ở nơi nào vậy?"

" Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ thấy bán dạo rồi mua thôi, cũng không cân đến mức hỏi thăm cả địa chỉ nhà người ta, đúng không?

"Mọi người đừng thở dài, không phải năm nay nhà tôi cũng đã thu hoạch rồi sao, mọi người có thể mua một ít giống lúa từ Quý Kiến Quân. Dù sao cũng là người cùng thôn, cho nên nó không tính giá cao cho mọi người làm gì, chỉ cần trả lại tiên vốn cho nó là được. Mẹ Quý nói. Nói là nói như vậy, nhưng ba cũng vội vàng chạy xuống núi để đi xem lúa nước nhà mình. Mấy ngày nay bà cũng rất bận, đã lâu không xuống núi để đi đến đây trông coi tình hình ra sao, nhưng không ngờ, cây lúa nước ở nhà Kiến Quân đã có thể phát triển tốt như vậy sao?

Nhìn thấy những cây lúa mạnh khỏe, còn có hạt lúa to tròn. Cả một cánh đồng đầy ap.

"Một mẫu đất này, thu hoạch lên chắc cũng ba bốn trăm cân con nhỉ?" Hai mắt mẹ Quý phát sáng nói.

Lúa nước hiện tại không ngon bằng đời trước, tuy lượng năng suất lai giống lúa nước cao, nhưng hiện tại một mẩu chỉ có thể đạt được bốn trăm cân thóc, đây chỉ là mới tính năng suất của lúa nước được trông trên đất tốt.

Mà bởi vì đất ở chỗ bà không được tốt và khá khô căn, cho nên không trông lúa nước, nhưng vẫn có thể trồng cây bắp và những loại lúa mì khác.

Mà đất của con trai bà chỉ có thể tạm thời xem như là đất hạng trung, nhưng trong ruộng hạng trung, thì chỉ có thể trông những loại thường nhất.

Nhưng lúc này lại có thể cho ra sản lượng nhiều như vậy. Chuyện này thật sự khiến người ta kinh hãi!

"Sợ là thật sự tới ba bốn trăm cân." Quý Kiến Quân cười nói. Anh đối với thu hoạch lúa nước lân này, vô cùng hài lòng.

Cuối cùng thì cũng đã thu hoạch xong mười lăm mẫu lúa nước, tổng cộng thu được một ngàn một trăm mấy chục cân, chia đều mỗi mảnh ruộng đều thu được bảy trăm năm mươi cân, đây là một con số không nhỏ.

Sau khi đập lúa bỏ vỏ thì còn lại bảy phần, Quý Kiến Quân để lại trăm cân cho nhà mình ăn, anh chia cho cha mẹ Quý một ít và gửi đến nhà mẹ vợ một bao lớn, để ba ăn thử, số gạo còn lại thì đưa cho Quý Kiến Nghiệp chở đến cửa hàng thành phố. đại học bán.

Các hạt đậu phông, đậu nành và hạt mè khác trong ruộng cũng bắt đầu chín trong khoảng thời gian này.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 213