Kiếp trước cô được thường hưởng cách giáo dục mẹ quý nhờ con. Bất hiếu có ba loại, loại bất hiếu lớn nhất chính là không có con nối dõi, hiện giờ cô đã có hai người con trai, nếu đây là con gái thì cô sẽ có đủ nếp đủ tẻ, vô cùng viên mãn. Nhưng nếu như không phải thì cô cũng không để ý, dù sao hiện giờ đối với cô cũng đã đầy đủ lắm rồi.
Lý Trí đợi qua mấy ngày trời quang mây tạnh mới ôm con gái tới.
Anh ấy đã đặt cho con bé một cái tên, gọi là Lý Viện, nhũ danh là Viện Viện.
Lúc tới nhà, Tô Đan Hồng vừa nghe thấy tên liên vô cùng thích thú: Viện, cũng là một mỹ nhân đây, sau này chắc chắn Tiểu Viện Viện cũng sẽ là một mỹ nhân.
Lý Trí không ngờ chị dâu mình lại là người có trình độ học vấn cao như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì Nhân Nhân và Tê Tê đều là do cô đặt.
Nhân Nhân là Quý Phúc, Te Tê là Quý Kỳ.
Không cần biết là chữ Phúc hay chữ Kỳ, cả hai đều mang ý nghĩa may mắn, tên của cô đặt cho quả thật rất hay.
(Phúc'", "Kỳ" đều đông âm với "may mắn)
“Anh ba của dượng cũng thích Viện Viện, hôm trước ve còn nói với chị Viện Viện trông rất giống cha." Tô Đan Hồng cười rồi nói. Cô cũng nhìn sang đứa bé, cặp mắt to cùng da dẻ trắng nõn, trông vô cùng đáng yêu. Mà cái này chắc chắn là di truyền từ Lý Trí, lại còn đặc biệt biết chọn những gen tốt của anh ấy, ví như Lý Trí có đôi mắt to hai mí, thực ra Quý Vân Vân là mắt một mí, Viện Viện lại được đôi mắt hai mí giống cha. Lúc trêu đùa đôi mắt còn biết cười, võ cùng đáng yêu.
Nhân Nhân và Te Tê cũng rất thích, lúc đầu hai đứa trẻ vốn không hề ưa, nhưng cuối cùng cả hai lại không thể chống cự lại sức hút của cô em gái nhỏ.
Tiểu Viện Viện lân đầu đến nhà bác Ba chơi đã nhận được sự hoan nghênh mà trước nay cô bé chưa từng có, Te Tê thậm chí còn lấy cả những món đồ chơi mà cậu bé thích ra cho Viện Viện chơi, đáng tiếc cô bé còn quá nhỏ, không thể chơi được. Ở trong nhà một lúc Lý Trí lại ôm con gái ra vườn cây ngắm, bà ngoại và ông ngoại của Viện Viện còn chưa từng gặp cô bé lân nào.
Quả nhiên lúc được bế, mẹ Quý và cha Quý đều rất vui vẻ, cũng là vì quá yêu quý cháu.
Tuy không thích con gái mình, nhưng đây là cháu gái ruột thì hai ông bà sao có thể không thích chứ?
"Bây giờ vê nhà ở luôn sao?" Mẹ Quý hỏi.
"Con đang muốn bế ve nhà trước để mẹ con trông hộ, sợ đến khi con bé nhận thức được rồi lại không tách ra được." Lý Trí nói.
Cái này anh cũng đã suy nghĩ tới, đợi đến khi anh ấy muốn đi dạy thì con gái anh cũng đã được ba tháng rồi, đến lúc đấy đã biết nhận thức, làm sao chịu để anh đi chứ?
Cho nên trước hết cứ đưa về cho ở cùng bà nội, đến lúc đó gặp nhau cũng không còn quá xa lạ mà sợ.
Mẹ Quý gật đâu, chuyện này cũng là điều bình thường, còn về con gái bà thì không cần phải nói, chắc chắn sẽ không về nhà. Nói cách khác thì hiện giờ con gái và con rể bà đã ly thân. Nhưng giờ có thể trách Lý Trí sao, còn không phải do con gái bà rảnh rỗi không có gì làm nên mới sinh sự?
Vốn dĩ cứ yên ổn ở nhà chăm sóc con nhỏ, đây không phải là đạo lý hiển nhiên của người làm mẹ sao, vậy mà cô ta nhất định muốn con cai sữa mẹ rồi bỏ đi làm công. Được thôi, con rể liền ôm con gái vê nhà cho mẹ anh ấy trông nom, bà có thể nói là con rể sai sao?
Lý Trí cũng đã mang theo cả tã cùng sữa bột về đây, nên anh ở đến tận chạng vạng tối mới vê. Rõ ràng anh thích không khí gia đình bên này hơn, hiện giờ đang vào mùa thu hoạch quả, anh ấy phải trông con gái nên không lên núi phụ giúp được, nhưng vẫn may có vài việc anh có thể hộ một tay, dù sao Viện Viện bây giờ cũng chỉ có ăn nhiều và ngủ nhiều.
Nhưng Lý Trí cũng không dám tới thời xuyên, thi thoảng rảnh rỗi mới bế Viện Viện cùng đi, cùng lắm anh chỉ phụ trách công việc thay tã cho con, còn việc ăn sữa để cho bà nội làm, anh sợ nếu con gái nhớ mặt anh kỹ quá vê sau lại không rời được.
Thế nhưng nói thế nào thì cha con ruột thịt vẫn có mối liên kết bẩm sinh, dù cho thím Lý có yêu thương chăm sóc cháu gái như nào đi nữa thì Tiểu Viện Viện vẫn thân thiết với cha mình hơn. Điều này khiến Lý Trí vừa vui vừa sầu não, con bé đã nhận định anh ấy là cha mình rồi, còn nhỏ như vậy mà đã biết khóc đòi tìm cha, đợi qua một thời gian nữa thì phải làm sao đây? Buổi tối hôm ấy lúc chuẩn bị đi ngủ, thím Lý lại than thở với chồng mình: "Ông nói xem, nhà chúng ta cũng không phải quá tệ, sao lại có thể rước về được cô con dâu như vậy chứ?”
Đây đâu gọi là rước con con dâu về, có mà là rước thêm một tổ tông về nhà mới đúng!
"Đừng nghĩ nhiêu nữa, không phải bây giờ Viện Viện vẫn rất ngoan sao, chúng ta không bạc đãi con bé là được rồi." Ông Lý cũng rất thích cô cháu gái này, nói. " Đúng là Viện Viện rất ngoan, nhưng mà tôi nhìn không nổi mẹ của nó ấy." Thím Lý nói.
Ông Lý không nói gì nữa, thực ra để mà nói ông cũng hơi thất vọng về người con dâu này.
Dù sao anh em trong nhà họ Quý kia, nhất là người anh thứ ba thật sự là người tài giỏi, lại vô cùng có bản lĩnh, ông vô cùng xem trọng người anh thứ ba.
Nói đến cả những người anh em khác cũng không he kém cạnh, lại thêm hai vợ chồng thông gia cũng là người thấu tình đạt lý, vốn cho rằng gia đình như vậy có thể giáo dục được một cô con gái ôn nhu hiền thục, cho con trai ông có một người phụ giúp đỡ đần bên cạnh.
Nhưng cuối cùng...
Ông Lý lắc đầu, cuối cùng cũng không nói gì.
"Nếu không phải nể mặt nhà ngoại bên kia, thì tôi đã bắt bằng được Trí Nhi ly hôn với cô ta r6i Thím Lý nói.
Ông Lý sững sờ, nói với bà ta: " Tôi nói cái bà này, bà còn hy vọng con của bà ly hôn, hy vọng cháu gái ruột của bà không có mẹ đúng không?”
"Có một người mẹ nhẫn tâm như vậy, thà rằng Viện Viện không có còn hơn." Thím Lý hv lạnh một tiếng. Cháu gái họ mới có mấy tháng mà cô ta đã có thể nhẫn tâm cho con cai sữa, đây là mẹ ruột sao?
Thật sự không phải thím Lý đang nói đùa, nếu không phải do địa vị của nhà ngoại không thể chê vào đâu được, dù là sữa bột nhập khẩu do anh ba mang từ thành phố Đại Học về mà không tính nửa xu, nếu đổi lại là nhà khác thì thím Lý đã cho cô con dâu này cuốn gói trả thẳng vê nhà mẹ đẻ từ lâu rồi.
"Vân Vân làm vậy không phải là đi kiếm tiền để phụ giúp gia đình sao?" Ông Lý nói.
Thím Lý cười lạnh: "Ngủ đi!" Giờ nói bà ta cũng không buôn nói.
Đi làm thuê một tháng được bao nhiêu tiên chứ? Tiền sinh hoạt hàng ngày của Lý Trí là do ai lo? Còn có tiên bỉm sữa của Viện Viện nữa, một tháng tiêu hết bao nhiêu tiền, tiên cô ta đi làm công đủ để bù vào ư?
Hơn nữa con trai bà ta đi dạy học, tiên lương còn chưa đủ nuôi cô ta sao, giờ nhất định cứ phải nhõng nhẽo.
Tốt nhất là đừng có gây thêm chuyện gì vê cho con trai bà nữa, bằng không thì bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Quý Vân Vân, dù là mặt mũi nhà thông gia bà cũng không giữ chol
Ở phía thị trấn bên này, Quý Vân Vân không hề biết mẹ chồng mình đang ôm một bụng đao trong lòng, mà bản thân cô ta vẫn còn thấy tức, không ngờ Lý Trí luôn yêu chiều cô ta giờ lại ôm theo con nhóc kia vê quê. Cả kỳ nghỉ hè vừa roi cũng không thèm quay về, cơm cô ta phải tự nấu, quần áo cũng phải tự giặt.
Nhưng mà chỉ có quần áo là cô ta tự giặt, còn đồ ăn cũng chẳng thèm nấu, mỗi ngày đều ra tiệm ăn để khỏi phải rửa bát.
Ngày nào cũng ở trong nhà đợi vô cùng nhàm chán, thế là cô ta lại tới công xưởng.
Ở thị trấn này có vài nhà máy may quần áo, để mà nói thì vận may của cô ta cũng lớn, vừa tới xin liên có ngay một chân làm việc, bởi vì bụng cô ta quá to nên đành phải từ chối.
Vốn dĩ Quý Vân Vân chỉ định tới hỏi thử, không ngờ lại được nhận, ngày hôm sau Quý Vân Vân liần tới làm việc.
Mấy ngày đầu làm việc không được ổn lắm, nhưng người quản lý lại rất tốt bụng, kiên nhẫn dạy bảo cho cô ta, sau mấy ngày tay nghề cũng đã lên rất nhiều.