Nhà cô trông khá nhiều loại sung, sản lượng cực kỳ tốt, cây nào cũng trĩu quả, hơn hai mươi cây sung đều toàn quả là quả. Đây mới là vườn thứ nhất, vẫn còn có vườn trái cây thứ hai nữa.
Chúng đều vừa ngọt vừa mềm, ăn vào cực kỳ ngon miệng.
Tô Đan Hồng tương đối nhàn nhã, nhưng Quý Kiến Quân chắc chắn bận rộn, anh đặt mua nhiêu hộp nhựa trong suốt để đựng sung, mỗi hộp sung có giá ba hào, trong hộp đựng bốn quả, giá này không coi là rẻ, coi như đắt giá.
Nhưng mà được anh đóng hộp như vậy nên việc buôn bán rất tốt, đặc biệt là bên thành phố Đại Học.
Đóng gói thế này, hơn nữa với giá này, đặc biệt là quả ăn rất ngon, vỏ căng mọng, tất cả đều là thịt quả vừa ngọt vừa mềm, để nhà mình ăn hay mang đi biếu tặng đều rất tốt.
Nếu nhà mình ăn thì mua khoảng ba bốn hộp, nhưng nếu mang đi biếu tặng thì chắc chắn cần năm hộp trở lên.
Bán rất chạy.
Mùa trái cây năm nay cũng mời không ít công nhân làm công nhật tới hỗ trợ, Tô Đan Hồng vẫn tỏ ra phong cách của một bà chủ như cũ, vừa chăm con vừa làm cơm, đám người đều đã quen.
Cũng có một vài người âm thâm nói, thế này lười quá rồi, đây là nhà mình sống, sao không giúp đỡ cái này?
Nhưng những người khác đáp trả, Kiến Quân người ta vui mà, anh thích nuôi vợ như hoàng hậu, không cần cô làm bất cứ việc gì, nếu không thì thuê bọn họ làm gì?
Chẳng phải để tới làm việc sao. Có gì đâu mà ghen tị, người ta có mệnh đó đấy!
Nhìn ba đứa con được nuôi dạy kia, đứa này còn đáng yêu hơn đứa khác, vài cô vợ trẻ trong thôn nhìn mà thích vô cùng, còn muốn tới hỗ trợ làm việc miễn phí ấy chứ, làm xong lấy ít trái cây vê ăn, nhìn xem đứa con trong bụng có khiến người ngạc nhiên giống như ba anh em Nhân Nhân không.
Trong lúc bận bịu mấy vườn trái cây, Quý Kiến Quân còn phải để ý đập chứa nước, đương nhiên không cần anh bận rộn, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải qua xem.
Hôm nay trở về lúc chạng vạng, Tô Đan Hồng đã chuẩn bị bữa tối phong thú chờ anh. Canh là canh rong biển, đồ ăn là cá trứng sốt cà chua, cá rô phi kho với nước tương và hành tây, hơn hai cân cá rô phi, còn có thịt lợn kho tộ, tất cả đều là món ngon chống đói.
Quý Kiến Quân ăn đến nỗi cảm thấy mỹ mãn, ngày ngày anh bận rộn bên ngoài, đều nói vợ anh nhàn, không có việc gì, nhưng anh rất rõ ràng, bởi vì mỗi ngày vợ bổ dưỡng cho anh, cho nên dù vừa bận vừa mệt nhưng có thể cũng không hề thiếu hụt chút nào.
"Trong bếp có nấu nước kim ngân, anh tự đi múc một ít mà ngâm chân." Tô Đan Hồng vừa thu dọn chén đũa vừa nói. "Cùng ngâm đi." Quý Kiến Quân nhìn cô.
Tô Đan Hồng thấy ánh mắt này của anh, lập tức biết đêm nay e là anh lại bộc phát thú tính, trừng anh một cái, nói: Anh tự ngâm đi, nhớ rửa sạch chén đó." Cô đưa Nhân Nhân và Te Te, còn có Tường Tường năm trên xe đẩy ra ngoài, bên cạnh đó còn có Đại Hắc, Đại Hắc là bảo vệ trung thành nhất của mấy mẹ con cô.
Quý Kiến Quân mỉm cười, cũng đi rửa chén, anh sẵn lòng phụ giúp vợ mình làm một ít việc nhà, vợ anh cảm động, anh liên có thịt ăn. Tối nay, Quý Kiến Quân được ăn hai bữa thịt, vô cùng thỏa mãn. Tô Đan Hồng cũng cảm thấy thỏa mãn, Kiến Quân nhà cô càng ngày càng lão luyện, có thể đưa cô lên trời, lên đỉnh hai lân, có thể không thỏa mãn sao?
Ngày hôm sau thức dậy, khí sắc của cô tốt cực kỳ, dáng vẻ ướt át quyến rõ kia khiến Quý Kiến Quân nhìn đến mức yết hầu anh không kìm được trượt lên xuống.
Đã có ba đứa con, cũng coi như vợ chồng già rồi, nhưng mà, sao vợ anh càng ngày càng hấp dẫn hơn? "Tối qua cũng mệt, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi" Quý Kiến Quân nói như vậy.
Trên thực tế là, anh không nỡ để vợ mình ra ngoài cho người khác ngắm.
Tô Đan Hồng sao có thể không biết tâm tư người đàn ông này, trừng mắt nhìn anh một cái: "Làm việc của anh đi."
Đã là đàn ông già ngoài 30 rồi, vậy mà mấy thứ liên quan đến chuyện đó, anh vẫn giống như thằng nhãi chưa từng ăn thịt, đúng là đáng sợ thật.
Quý Kiến Quân đi làm việc, người đàn ông này không nhàn rỗi, chuyện gì anh cũng làm, chỉ cân đừng để anh nhàn rỗi thì anh không có ý kiến, hơi vất vả chút cũng chả sao, anh có thể chịu khổ.
Trời rất nóng, Tô Đan Hồng lo anh bị cảm nắng, cho nên hằng ngày đều ngâm cây kim ngân, Bản Lam Căn cho anh giải nhiệt.
Còn một số loại đồ ăn nhẹ khác, như sữa mạch nha, nhiều lúc cô cũng pha một ly cho anh để anh ăn cùng đồ ăn nhẹ.
Người đàn ông này nhiều việc, mỗi bữa cơm cô đều chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh, nhưng vẫn tương đối nhanh đói, điều Tô Đan Hồng có thể làm chính là, lúc anh về trong nhà có thức ăn sẵn chờ anh về ăn.
Bánh vừng, bánh đậu phộng, còn có chè đậu xanh, mỗi ngày đều có, nhà có vườn trái cây, các loại trái cây trong nhà cũng liên tục hàng ngày.
Trong nhà có, trên núi cũng có, đặc biệt là chè đậu xanh, bởi vì trời nóng, hàng ngày mẹ Quý đều nấu một nồi, sau đó gọi đám người đến uống, mỗi rót mỗi người một hai chén, hiệu quả giải nhiệt khá tốt.
Cho nên dù mùa hè rất bận rộn, nhưng không có mấy người bị cảm nắng.
Thật ra anh trai cô bị cảm nắng một chút, bởi vì phải bận việc đồng áng, bị cảm nắng nghỉ ngơi hai ngày đã đỡ nhiều, sau đó liền tiếp tục trở lại làm việc. Đương nhiên, đây không phải anh cả của cô biến thành tốt hơn, tính tình anh cả cô bây giờ cũng chả thay đổi nhiều lắm, chủ yếu là anh ta sợ cương vị làm việc của anh ta bị Quý Kiến Quân đổi người khác, vậy thì giấc mơ nhà lầu của anh ta sẽ bị ngâm nước nóng* mất.
*Ý chỉ thất bại, hỏng.
Hơn nữa bây giờ Quý Kiến Quân tăng lương cao như vậy, người trong thôn ai chả nhìn chằm chằm?
Chỉ trông mong dư ra một vị trí để chen vào.
Cho nên anh ta sợ.
Những người khác cảm nắng cũng vậy, đều không muốn nghỉ ngơi, chỉ có điêu Quý Kiến Quân trực tiếp để họ vê nghỉ ngợi, đừng nhiễm bệnh cho những người khác, lúc này họ mới trở vê.
Nhưng cũng chỉ nghỉ ngơi một vài ngày, vậy coi như xong việc, phân còn lại nên làm thế nào thì làm thế ấy.
Ai bảo năm nay có nhiều việc? Còn phải nuôi 35 con lợn.
Ví dụ như Quý Kiến Hà, an ta bị cảm nắng nhưng chỉ nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại tiếp tục chuyển khoai lang đưa đồ ăn chống đối qua đập chứa nước, hoặc là đưa đến vườn trái cây thứ hai của cha anh ta cho heo ăn, đây là công việc hàng ngày anh ta phải làm, còn việc giao hàng cho một số cửa hàng gân đây cũng là anh ta làm.
Quý Kiến Quân còn muốn tính toán sổ sách, mỗi lần tính toán đều phải rõ ràng, lần trước anh nhớ nhầm một số, suýt nữa đã từ chối anh họ mình, bảo anh ta đừng tới, cuối cùng vẫn là anh tìm ra chỗ nhớ nhầm, đối chiếu lại, lúc đó Quý Kiến Quân mới không làm gì anh ta.
Nhưng việc này vẫn khiến anh kinh sợ vô cùng.