vấn đề
Giống như Vân Lệ Lệ bây giờ
đang hối hận muốn chất.
Bởi vì lúc trước nghỉ dạy, vị trí
này sau đó đã có người thay
thế, điều này cũng có nghĩa vị trí
đó không còn trống.
Kỳ thật lúc trước, khi cô xin nghỉ
việc, nhà trường cũng đã rất
muốn cô ở lại, dù sao đã làm
giáo viên nhiều năm như vậy,
cũng đã rất quen thuộc rồi.
Dùng người mới không bằng
dùng người quen.
Nhưng Vân Lệ Lệ từ chối đến
không còn đường lui, hiện tại cô lại muốn quay lại, nhưng nhà trường bày tỏ tạm thời không có vị trí trống.
Thực tế thì nhà trường không có ý định nhận lại cô, trường học không phải là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vậy không phải sẽ thành cái chợ sao? Nhưng mà dù sao Vân Lệ Lệ cũng có kinh nghiệm dạy học, cho dù không thể đến trường dạy thì vẫn được nhà trường cho phép đi dạy bổ túc, mặc dù tiên không nhiều nhưng cũng có thể san sẻ với Quý Kiến Văn. Vân Lệ Lệ hối hận vô cùng, biết thế thì đã nghe lời Kiến Văn an phận dạy học rồi, khi đó thu nhập ổn định, sinh hoạt của hai vợ chồng trôi qua cũng nhẹ nhàng hơn so với người khác. Nào có giống như bây giờ, cả nhà chỉ dựa vào một mình Kiến Văn, hơn nữa còn nợ nhiều tiền như vậy.
Đương nhiên, số tiên kia cô sẽ bắt những người đó phải trả lại, không thể để một mình nhà cô bôi thường được!
Người hối hận không chỉ có Vân Lệ Lệ mà Phùng Phương Phương cũng như vậy.
Trở vê quê, Phùng Phương Phương giống như chó rơi xuống nước, Quý Mẫu Đan còn đặc biệt qua đây nhìn cô: Chị dâu cả, nghe nói mọi người kinh doanh quân ao không những không làm được, mà còn phải bôi thường một số tiền rất lớn, đây là thật hay giả thế?"
Đây là muốn bỏ đá xuống giếng, nhưng sau khi Quý Mẫu Đan nghe kể xong thì cũng được xả giận.
Đáng đời làm ăn thất bại!
Lúc trước cô cũng muốn gia nhập với họ nhưng họ không đồng ý, nói có cô thì sẽ hỏng việc, không cho cô tham gia, hừ, cô mới không thèm.
Nhưng cũng may lúc trước không có tham gia cùng, không thì bây giờ trong nhà đều phải bôi thường rất nhiều tiên rồi Cũng may mắn là cô hỏi Quý Kiến Nghiệp, Quý Kiến Nghiệp nói không đáng tin, nên cô phải nghe lời chông mình, nhìn xem, không phải là đã thoát được một kiếp nạn rồi hay sao? Phùng Phương Phương hiện tại cũng hoàn toàn không còn chút sức lực nào rồi, lúc trước cô đã tiết kiệm được không ít tiền, tất cả đều phải mang đi bồi thường, mà tiền tiết kiệm ban đầu trong nhà cũng tiêu hết, nên chả còn sức lực đâu mà đi cãi nhau với Quý Mẫu Đan.
Sau khi để Quý Mẫu Đan về thì cô lập tức đi tìm Tô Đan Hồng. "Cửa hàng bách hóa gân đây cũng đã cho hai người nghỉ việc nên không thiếu người, chị dâu cả vẫn nên giúp anh cả làm việc đi, anh cả cũng không dễ dàng." Tô Đan Hồng nói.
Cửa hàng bách hóa đúng là có hai nhân viên nghỉ việc, nhưng là do đi lập gia đình, Tô Đan Hồng nói thành cho nghỉ việc chính là vì không muốn để Phùng Phương Phương quay trở lại làm việc.
"Đan Hồng, mọi người đều là thân thích...
Phùng Phương Phương còn chưa nói xong, Tô Đan Hồng đã cười nói: " Đúng vậy, chính bởi vì mọi người đều là thân thích, deu là anh chị em dâu nên khi chị dâu cả ra ngoài lập nghiệp thì thinh thoang em deu bao Nhan Nhân đưa cho Tiểu Đông và anh cả một chút trứng gà hầm xương sườn để ăn, chị dâu cả lâu như vậy không trở vê, ăn tết cũng bận đến mức không rảnh để vê, có phải không thấy Tiểu Đông không hề gây đi chút nào không?”
Không chỉ có cái này, Quý Kiến Quân còn thỉnh thoảng mang theo Quý Tiểu Đông và Nhân Nhân cùng nhau đi làm việc, cũng coi như là giúp đỡ nhìn đứa cháu này một chút, tránh để thằng bé học cái xấu.
Hiện tại ở độ tuổi này, học cái xấu cũng rất nhanh không phải sao? Cũng may mặc dù Quý Tiểu Đông có chút nghịch ngợm nhưng vẫn là một cậu bé ngoan, không vì Phùng Phương Phương không ở đây mà học cái xấu.
Tô Đan Hồng cảm thấy Phùng Phương Phương cũng là người lẫn lộn đầu đuôi rồi, nói là vì tương lai của con nhưng ở lúc con cái cân uốn nắn thì lại không ở bên cạnh chỉ dẫn, lỡ để con học thói xấu thì dù có tài sản trăm triệu cũng như không. Nhất là Phùng Phương Phương còn không có trăm triệu, còn đem vốn liếng bỏ hết vào xưởng may, ai cũng như ném tiên đi như vậy. Phùng Phương Phương cũng không thể nói gì hơn, đúng là dáng dấp của Tiểu Đông rất tốt, học tập cũng rất tốt, những tư liệu học tập kia cô nhìn là biết không phải Quý Kiến Quốc mua, nhất định là do bên này cho con trai tiền để thằng bé đi mua. Còn có hai bộ quân áo mới, nhất định là do bên nhà chú ba mua cho vào lúc tết.
Năm nay đúng là Tô Đan Hồng đã mua quân áo, hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc đều có, mỗi người hai bộ.
Hiện tại, Quý Tiểu Đông mặc đồ mới, đi tới trường deu có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, không để cho người ta cảm thấy nhà nó nghèo, dùng ánh mắt khiến nó không thoải mái mà nhìn nó. Đứa bé ở giai đoạn này, lòng tự trọng đều rất cao, cũng rất mãn cảm.
Nhưng mà đối với Tô Đan Hồng, còn có Quý Kiến Quân thì Quý Tiểu Đông vẫn tiếp nhận, thằng bé căn bản không đem chú ba và thím ba là người ngoài.
Mà ở trường học, hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc, còn có Nhân Nhân và thằng bé nhà ông Tô, Thạch Đầu, căn bản không có ai dám bắt nạt nó, vì nó đã được mọi người che chở.
Hom nay em có làm bánh mè, chị dâu cả lấy ve cho Tiểu Đông ăn đi, năm nay thằng be lớn lên không ít, bánh mè này có dinh dưỡng, thằng bé ăn nhiêu cũng rất tốt." Tô Đan Hồng đi vào nhà lấy giấy dâu bọc một bao bánh mè đi ra, đưa cho Phùng Phương Phương rồi nói.
Phùng Phương Phương không có cách nào, chỉ có thể cầm bánh mè đi vê.
Quý Tiểu Đông tan học về thì thấy có bánh mè, tự nhiên là biết bánh là do thím ba cho, cũng không khách khí mà ăn luôn, ăn xong thì đến tìm Tô Đan Hồng.
"Thím ba, thím có gì cân làm không ạ, chú ba nói eo người không tốt, bảo cháu tới đây giúp đỡ một chút. Quý Tiểu Đông nói.
Sắc mặt Tô Đan Hồng có chút mất tự nhiên, tối qua bị lão sắc lang Quý Kiến Quân giày vò, eo cô đến giờ vẫn có chút đau, nhưng cũng không đả kích lòng nhiệt tình của Quý Tiểu Đông, nói: "Trong phòng bếp có canh nấm tuyết, cháu câm lên cho ông nội nuôi ăn, còn có mấy cái bánh ngọt, cháu cũng mang lên luôn đi.
Quý Tiểu Đông cũng học theo Nhân Nhân gọi ông Trương là ông nội nuôi.
"Dạ được." Quý Tiểu Đông đồng ý, rôi tự mình đi vào phòng bếp, sau đó cầm hộp cơm lên núi. Đương nhiên là thằng bé cũng được ăn, rất ngon, canh táo đỏ nấm tuyết dễ uống vô cùng. Thời gian trôi qua rất nhanh, đầu xuân là Quý Kiến Quân lại tiến vào một vòng bận rộn mới, các loại công việc thi nhau bận bịu.
Năm nay nuôi không ít dê rừng và heo, ngoại trừ hai con này thì Quý Kiến Quân còn tăng thêm năm mươi con vịt, còn mua hai con bê con về nuôi, tính nuôi lớn rồi thì mang đi cày.
Sau khi con bê con được mua vê, Tường Tường vui như điên, tranh giành với anh hai nó đi chăn trâu, hiện tại không đi đâu mà hằng ngày chỉ muốn lên núi xem trâu, cho trâu ăn, cho trâu uống nước.
Hai con này đều do thằng bé chăm sóc, Te Te cũng chỉ có thể ngẫu nhiên mới được sờ thôi, chứ lúc khác Tường Tường sẽ không nhường đâu, thằng bé không lớn bao nhiêu mà tính cách lại rất bá đạo.