"Con của mình mới có chừng này, đợi muốn đi học sang bên nhà kia có thể còn phải sửa chữa lại nữa, hơn nữa vào đại học cũng đã lớn, có cao hơn
nữa cũng không có vấn đề gì." Căn bản Tô Đan Hồng không để bụng chuyện này.
Nếu như con cô có đi học trước một chút, vậy tính toán thời gian cũng phải đến mười tám, mười chín tuổi mới vào đại học, vậy cũng là chuyện của mười mấy năm sau. Mà cô cũng đã tính toán sẵn từ trước, chỉ cần thỉnh thoảng đi đến thành phố là được, cô không có dự định đi ra ngoài, cô nghĩ sẽ ở lại trong nhà, cô rất vừa lòng với tình hình bây giờ của mình, cô chính là một người phụ nữ không tim không ý chí như vậy, chỉ muốn trải qua cuộc sống của mình cách yên ổn.
Hai vợ chồng mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau này một phen, sau đó bỏ giấy chứng từ bất động sản này thành một tệp cất trong ngăn tủ.
Tô Đan Hồng vào phòng bếp làm cơm chiều, cô hâm hai con cá còn có một ít rau xanh xào, dưa chua xào thịt, một chén canh bí đao.
Khi đang ăn cơm, Tô Đan Hồng nói chuyện mẹ Quý muốn nuôi dê con.
"Ngược lại nuôi dê cũng không tôi" Quý Kiến Quân nghe vậy, anh biết cô có ý tức gì, nói: "Có muốn nuôi nhiều hơn không? Nếu chăn dê, anh ở trên núi cũng thuận tiện, đều quây nó lại, cũng không sợ chạy loạn.' "Sang năm em còn muốn nuôi gà, đến lúc đó có thể chăm sóc chúng?" Tô Đan Hồng nhìn anh nói.
Nuôi gà có mùi quá nặng, anh không nuôi nhiều như vậy, tùy tiện nuôi chừng một hai trăm con là duoc” Quý Kiến Quân nói.
Một hai trăm con, nghe qua số lượng là rất nhiều, nhưng trên thực tế mảnh núi kia lớn như vậy, nuôi có một hai trăm con gà thật sự không tính là nhiều, bởi vì nuôi đến một hai ngàn con gà thực tế cũng có thể được, nhưng mà suy xét đến vấn đề mùi quá nồng, quả thật đây là vấn đề, cô cũng nghĩ đợi vườn trái cây có quả lớn một loạt sẽ đi lên trên núi nhìn một chút, nhưng không muốn đi vào vào vườn trái cây đã bị hưởng mùi của phân gà đâu.
Mà Quý Kiến Quân có thể nói ra lời này, rõ ràng anh cũng hiểu rõ vợ mình, anh trực tiếp giải quyết luôn vấn đề, tình nguyện thiếu chút tiên cũng tuyệt đối không làm ủy khuất vợ anh.
"Vậy lại ở trên núi làm một chuồng dê." Tô Đan Hồng map máy miệng, cười nói.
Quý Kiến Quân nhìn dáng vẻ này của cô là anh biết chính mình làm việc này đúng rồi, anh nói: "Nếu không nuôi gà nhiều lắm thì anh nuôi nhiều sơn dương thêm một chút, mỗi năm đến tết nhất lễ lạc, đây cũng là một nguồn thu lớn."
"Có thể, nhưng vườn trái cây anh phải làm cho sạch sẽ chút, nếu không em sẽ không lên đó." Tô Đan Hồng nói. Quý Kiến Quân đã biết vợ của anh là vì điêu này mà, anh không nói hai lời đông ý ngay: "Vợ yên tâm đi, anh sẽ huấn luyện đám Tiểu Bạch thành chó săn cừu, hơn nữa anh cũng đã tính toán, muốn làm mấy con đường sỏi đá ở vườn trái cây, sau này khi trời mưa cũng không đến mức chỉ toàn là bùn." Nói Tô Đan Hồng là ra vẻ, kỳ thật Quý Kiến Quân cũng có thói ở sạch, rốt cuộc mười mấy tuổi anh đã đi đơn vị, không thể so với những người vẫn luôn ở quê làm bạn với phân bón, anh cũng tương đối thích sạch sẽ.
Điều này Tô Đan Hồng không có ý kiến. Ăn xong cơm chiều, Quý Kiến Quân đi cho chó ăn, sau khi đã cho cả bốn con ch.ó ăn xong, anh đi đến đây tìm mẹ Quý.
Anh nói chuyện muốn nuôi nhiều dê hơn với mẹ Quý một lượt, mẹ Quý cũng rất vui vẻ, nói: Được, vậy mẹ sẽ mua thêm gấp mấy con nữa, đến lúc đó đều thả nó lên trên núi."
"Mẹ, không chỉ mua thêm mấy con đâu, con định sẽ nuôi ít gà đi để nuôi nhiều dê hơn, khi nào thì mẹ đi mua dê con? Con cùng đi với mẹ." Quý Kiến Quân nói. Mẹ Quý ngẩn người, nói: "Chúng ta không nuối nhiều gà à? Gà cũng rất dễ nuôi sống, đến lúc đó trông thêm nhiều khoai lang, trông nhiều rau hơn nữa, khoai lang dá cả chúng nó đều thích ăn hết, lại còn sẽ đẻ trứng."
"Con biết, cho nên con dự định sẽ nuôi hơn hai trăm con, lại nuôi thêm dê, như vậy cũng coi như đa dạng hóa sản nghiệp, không đến mức chỉ có một mặt hàng duy nhất." Quý Kiến Quân nói.
"Dê cũng được." Cha Quý ở một bên nghe, ông cũng gật đầu.
Dê có nhiêu phân, cũng có nghĩa là có nhiêu phân bón, hơn nữa cũng dễ nuôi.
"Đi mua chúng về rồi, đến lúc đó cha lên núi ở giúp con." Cha Quý nói. Bây giờ trên cơ bản mỗi ngày cha Quý đều ở trên núi trông nom, mỗi lần lên trên núi ông đều phảng phất thấy được bộ dạng từng trái cây lớn chồng chất, một người rất nghiêm túc, trên mặt ông cũng dần tràn ngập ý cười.
Quý Kiến Quân gật đầu: "Được ạ, vậy sau này phải dựa vào cha giúp đỡ con nhiều hơn."
"Con yên tâm, cha nhất định có thể trông nom cẩn thận giúp con, con nên ở bên cạnh Đan Hồng nhiều hơn, những chuyện khác đừng quá để ý." Cha Quý rất nghiêm túc nói với anh.
Quý Kiến Quân cười cười. Nếu như để một mình cha anh lên trên núi, chắc chắn là anh không yên tâm, cho dù là có tường vây xung quanh cũng không yên tâm, nhưng mà trên núi còn có đám Tiểu Bạch, ba con ch.ó này cực kỳ hung hãn, bây giờ cũng đã nghe cha Quý nói, hơn nữa tai thính mắt tỉnh, có chúng nó trông coi, thật ra Quý Kiến Quan có thể yên tâm không ít.
Mà ở trong mắt cha Quý, vườn trái cây rất quan trọng, nhưng nếu không có người con dâu nhà thằng ba này có đủ vượng gia, vậy chắc chắn không thể khởi nghiệp vườn trái cây này được. Người càng lớn tuổi càng tin cái này, hơn nữa đã nhiêu năm về trước, khi mà nhà thằng ba còn chưa vào cửa, ông và người bạn già cũng đã lăn lộn mấy năm trời? Nhưng đến cái rắm đều không có.
Nhưng mà điều này tới tay nhà thằng ba lại không hề giống thế, nếu muốn nói chú út Kiến Quân vượng gia thì không đúng, làm sao trước kia lại không thấy thịnh vượng lên?
Mấu chốt vẫn phải là ở trên người nhà thằng ba kìa.
Đối với cách nói là có Đại Hồ Tiên, cha Quý cũng không phải kẻ điếc, đương nhiên ông từng nghe nói qua, nhưng mà ông không thích tin mấy cái này, ông tin cách nói vượng gia.
Ngày hôm sau, Quý Kiến Quân và mẹ Quý cùng nhau di nhìn dê con.
Tô Đan Hồng tiếp tục khâu vá một vài thứ đồ lặt vặt cho tiểu tử, ví dụ như mấy đồ linh tinh của trẻ sơ sinh, nhưng mà đồ vật cũng nhiều như vậy, cô làm hơn nửa tháng rồi, cô thật sự không còn nghĩ ra có đồ vật gì là chưa chuẩn bị.
Đây đủ mọi thứ.
Nhưng chờ đợi thật sự nhàm chán, cô không còn cách nào, lại lấy ra một thêu kiểu một châm rồi lại không châm ra thêu, tốc độ thêu thật sự rất châm, bởi vì hoàn toàn chỉ dùng để cho hết thời gian.
Thời gian trôi đi, khoảng cách đến ngày Tô Đan Hồng sinh cũng chỉ còn lại nửa tháng, trong khoảng thời gian này, dường như Quý Kiến Quân đều vội vàng cố gắng làm xong hết những chuyện anh cần làm, sau đó, rốt cuộc anh không ra ngoài nữa, có lần anh phải đi lên trên núi một chuyến, nhưng mà không quá nửa tiếng anh đã trở về trông cô.
Tô Đan Hồng cũng đã nói anh không cân lo lắng như vậy, nhưng mà mặc dù Quý Kiến Quân am ừ nhưng anh vẫn rập khuôn làm nhanh như thường. "Dê con sao rồi?" Tô Đan Hồng nhìn thấy anh chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã thấy về rồi, cô cười hỏi.
"Đều lớn rất tốt, nhưng mà đặc biệt thích loại nước uống mà em bảo anh mang lên núi cho chúng uống, mỗi lần anh thêm nước cho chúng nó, chúng nó đều vội vàng đi đến uống." Quý Kiến Quân cười nói.
Lần trước đã thương lượng với mẹ Quý, anh mang mười năm con dê con ve nuôi, đều là loại sơn dương, có ba con đực, mười hai con cái, chủ yếu chỉ là để nuôi thử một chút, nếu có thể được, thì để chúng nó sinh ra đám de con nữa.
Vốn dĩ anh cũng có hơi lo lắng, nhưng mà mấy ngày trôi qua đi, nhóm dê con lớn lên không tôi, mỗi ngày chúng đều thảnh thơi ăn cỏ, còn có nước suối Linh Tuyên mà Tô Đan Hồng cho chúng uống, rất có tinh thần.
Tô Đan Hồng cười trừng anh một cái: "Những nước đó đều là nước do chính em đặc chế, chắc chắn uống vào có thể khỏe, chẳng lẽ anh không cảm giác thấy cơ thể anh đã khá hơn nhiều so với trước kia à?"
Trước kia Quý Kiến Quân đi dãi nắng dâm mưa, mặc dù nhìn anh cường tráng, nhưng bên trong cũng đã để lại không ít bệnh ngâm.
Nhưng từ sau khi anh trở về, trải qua quá trình cô điều dưỡng cho anh, mấy hôm trước thừa dịp lúc anh đang ngủ, cô đã xem mạch cho anh, tốt chất cơ thể anh có thể tốt lên không ít so với trước kia.