Sinh sản đã tiêu hao hết sức lực của cô, sau đó cô cũng không ăn gì lại ngủ lâu như thế, bụng cô đã đói không chịu được.
Sau khi ăn xong hai bát cháo, lúc này Tô Đan Hồng mới cảm thấy mỹ mãn, cô bỏ chén đũa xuống nhìn anh, nói: "Kiến Quân, anh đã nghỉ sẽ đặt tên gì cho con trai mình chưa?”
Quý Kiến Quân thu dọn chén đũa, anh cười nói: "Con chưa có đâu.
Em đã nghĩ một tên, anh có muốn nghe qua không?” Nghe thấy vậy, Tô Đan Hồng nhướng mày nói.
"Em nói đi." Nhìn biểu cảm ngạo kiêu này của vợ mình, trong lòng Quý Kiến Quân buồn cười nhưng anh vẫn gật đầu.
Kỳ thật trong lòng Quý Kiến Quân cũng có vài cái tên, con cũng đã sắp sinh ra đời, làm sao anh có thể không nghĩ đến chuyện đặt tên, đây chính là đứa bé đầu tiên của anh.
Nhưng mà anh cảm thấy cái tên của anh có hơi thô tục, anh muốn gọi là Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ.
Đây là đứa con trời cao ban cho anh, cho nên anh cảm thấy cái tên này rất dược, mặt khác anh còn nghĩ đến Gia Bảo, Gia Phúc, nhưng mà nếu vợ của anh cũng có, vậy nghe theo vợ của anh đi. "Tên là Quý." Tô Đan Hồng cười nói.
"Quý Nhân?" Quý Kiến Quân hơi sửng sốt, chợt anh cũng gật đầu: "Chữ nhân cũng tốt, nhân từ, nhân ái.'
Mặc dù anh không cảm thấy nó hay lắm, nhưng vợ anh thích là được rồi.
Tức khắc Tô Đan Hồng dở khóc dở cười: "Không phải là nhân kia ”
Cô viết ra trong tay anh, nói: "Cũng là phúc, ý chỉ phúc khí, con trai của em là quý."
Quý Kiến Quân sửng sốt, chợt anh cười nói: "Được rồi, gọi là Quy, vậy tên mu thì sao?”
"Tên mu gọi là Nhân Nhân đi. Tô Đan Hồng cười cười.
Quý Kiến Quân nói: "Có phải có chút kiêu khí không?"
Mặc dù anh cũng yêu thương con trai, nhưng mà tên mụ gọi Nhân Nhân hình như có vẻ không đủ nam tính đâu.
"Cũng chỉ là gọi lúc còn nhỏ thôi, lúc lớn rồi gọi tên, không có gì mà kiêu khí hay không kiều khí." Tô Đan Hồng trực tiếp khai quan định luận.
(1) Thành ngữ: đừng phán xét cuộc sống một người cho đến khi dậy nắp quan tài.
Ngược lại cô không tiếp thu thói quen để đứa trẻ cưới với mấy tên xấu vậy, nói là tên xấu dễ nuôi, làm gì có như vậy, giống như Hầu tử kia, hay Đại nha nhị nha gì gì đó, đừng có bảo cô gọi con trai con gái cô bằng cái tên đó.
Mặc dù Quý Kiến Quân cảm thấy tên mụ này có hơi kiều khí, nhưng mà bất đắc dĩ vợ anh cảm thấy tốt, vậy anh cũng không có ý kiến. Cho nên cả tên gọi là Quý được chọn, tên mụ Nhân Nhân cũng được định rồi.
Những ngày tiếp theo là những ngày Tô Đan Hồng ở cữ.
Trước kia, mẹ cô mời người vào phủ và bảo là học vê phụ khoa y khoa, cũng có đề cập đến kiến thức về ở cữ của phụ nữ, ở cữ không hề dễ dàng, cũng không hề thuận tiện.
Đặc biệt là ba ngày đầu tiên, dịch bẩn còn chưa có đi ra ngoài sạch sẽ, đồ ăn cũng phải đặc biệt thanh đạm, bởi vì là thai nhi đầu tiên, có sữa tương đối muộn, mãi cho đến ngày thứ ba Nhân Nhân mới thành công có được đồ ăn mà thằng bé mơ ước da diết, ba ngày trước thằng bé đều ăn sữa bột.
Có nước suối Linh Tuyền, thân thể Tô Đan Hồng khôi phục rất nhanh, chỉ trong vòng ba ngày những dịch bẩn đã được bài tiết ra ngoài sạch sẽ, hơn nữa sữa cũng đã chảy xuống, cho nên mẹ Quý bắt đầu hầm gà cho cô ăn.
Mặc dù vẫn không thể bỏ thêm muối, nhưng canh gà cũng rất thơm, hơn nữa Nhân Nhân người bé lại ăn uống khỏe, động một tí đã phải ăn, cho nên Tô Đan Hồng cho dù có sợ béo vậy cũng phải bóp mũi ăn cho hết. Mà cũng một phần nguyên nhân có mẹ Quý tinh tế chăm sóc, cho nên sữa của Tô Đan Hồng đặc biệt đủ. Chuyện Tô Đan Hồng sinh được một con trai mập mạp cả thôn đều đã biết, Phùng Phương Phương và Quý Mẫn Đan cũng đều qua đây nhìn xem.
Đặc biệt là Phùng Phương Phương, chị ta còn tỏ vẻ muốn ở lại chăm sóc cô ở cữ, mẹ Quý cũng không ngăn cản chị ta, còn bên Quý Mẫu Đan thì không tỏ ý gì mẹ Quý cũng không hề nói gì, muốn đến bà không ngăn cản, không đến, bà cũng sẽ không miễn cưỡng.
Phùng Phương Phương đến đây làm mấy ngày cơm, Hầu tử tỏ vẻ nếu có thể mỗi ngày đều ăn cơm nhà chú ba thì tốt quá rồi. Mỗi ngày nhà chú ba ăn cơm đều có thịt cá, trong nhà nó không so cái này được, trong nhà một tuân có thể được ăn thịt một lần, vậy đã xem như không tôi rồi.
Đâu chỉ có mình Hầu tử nghĩ như vậy, ngay cả Quý Kiến Quốc cũng đều ước gì Phùng Phương Phương ở đó giúp đỡ.
Mỗi ngày chị ra đều có thể mang một bát đồ ăn về cho anh ta, một nửa là thịt, một nửa là đồ ăn, hương vị kia miễn bàn ngon miệng bao nhiêu.
Sau khi Quý Mẫn Đan biết, cô ta đến đó hỏi Phùng Phương Phương: Chi dâu, chuyện này là như thế nào? Làm sao chị còn đi hầu hạ để nó ngồi trên ở cữ? Thật đúng là thành tiểu thư khuê các hay sao?”
Trước kia khi cô ta sinh con, toàn phải dựa vào chính mình, mẹ chồng cô ta cũng chỉ xách qua cho cô ta một rổ trứng gà cùng cho cô ta hai con gà mái, cái gì cũng không có.
Phùng Phương Phương có phân không hiểu được cô ta, bây giờ xem ra chị ta cũng đã hiểu rỡ, vẫn nên qua lại gân một chút với Đan Hồng thì tốt hơn, hai nhà deu giống nhau sinh con trai, địa vị không khác gì nhiều lắm, mà Quý Mãn Đan lại sinh hai người con gái, mặc dù con gái cũng tri kỷ, nhưng mà ở vùng nông thôn nơi đây không thể nào so được với con trai.
Chị ta cảm thấy chị ta và Đan Hồng cũng khá có chuyện mà nói, nhưng với Quý Mẫn Đan thì không có gì tốt mà kể.
Hơn nữa, chị ta còn lo lắng Quý Mẫn Đan đến đây cướp chuyện chăm sóc này với chị ta kia kìa, một tháng chăm sóc này, mỗi ngày chị ta có thịt ăn, mỗi bữa cơm của Hầu tử còn có thêm một quả trứng trần nước sôi, chị ta tình nguyện hau hại
Tùy tiện ứng phó với Quý Mẫu Đan vài câu, Phùng Phương Phương tiếp tục bận việc, chị ta cầm ta từ máy giặt mang ra phơi nắng, chúng đều đã được vắt khô nước gân hết rồi, rất dễ dàng phơi khô.
Quý Mẫu Đan hầm hừ quay về, còn không phải là vận khí tốt sinh được đứa con trai sao? Ra vẻ cái gì chứ!
Phùng Phương Phước miết mắt nhìn bóng dáng cô ta một cái, bĩu môi, cũng không để ý đến quá nhiều.
Chị ta thê vê sau phải cách xa Quý Mẫu Đan mới được.
Sau khi đã phơi tã ra nắng, chị ta bưng theo canh giờ heo tiến vào, mùi nước canh nông đậm cực kỳ bổ dưỡng. Tô Đan Hồng lấy giò heo ra, cô cười nói: "Giò heo này để lại cho Hầu tử ăn đi, nó thích ăn cái này, lân trước đến chỗ em còn gặm hai cái.
"Thằng nhóc kia là một tên ham ăn, cái gì cũng thích, Đan Hồng em cứ mặc kệ nó, cứ ăn đi, em còn đang cân phải có sữa.” Phùng Phương Phương vội vàng nói.
Mấy ngày nay chị ta chăm sóc Tô Đan Hồng ở cữ, nhà chị ta đã chiếm không ít tiện nghi, mỗi bữa cơm đều được ăn thịt cá giống y như ăn tết, mặc dù giò heo này rất hấp dẫn, nhưng mà chị ta cũng sẽ không để lòng tham quá mức. "Mỗi ngày em đều ăn canh, còn chưa đủ nhiều sữa à? Kiến Quân mua sữa bột về còn rất nhiều nữa đất." Tô Đan Hồng cười nói, mỗi bữa đều ăn canh, mặc dù đều là các loại canh không giống nhau nhưng mà cô cũng ăn phát chán rồi.
Đây là lời nói thật.
Phùng Phương Phương gật đầu, sau đó hâm mộ nhìn cô, nói: "Em ở cữ lân này thật đúng là thoải mái, lúc trước khi mà chị còn ở cữ, không có điều kiện như em thế này đâu, nhưng mà chị cũng không có bản lĩnh thêu hoa như em.
Những lời này cũng thoải mái, tỏ vẻ đã thấu hiểu. Tô Đan Hồng dựa vào cái gì có thể trải qua những ngày tốt đẹp giống như bây giờ? Chính là bởi vì cô có thể tự mình kiếm tiền, mấy người đàn ông khỏe mạnh đi ra bên ngoài làm công còn kém hơn so với một mình cô.
Có bao nhiêu bản lĩnh, ăn dạng cơm gì, cho nên không ghen ghét nổi.
Hơn nữa đối với mẹ Quý cũng thường xuyên đến đây chăm sóc ở cữ, Phùng Phương Phương không nói với bà câu nào, bởi vì một năm này, có cái gì tốt Tô Đan Hồng đều không quên nhớ đến hai ông bà gì, mặc dù chị ta không nói nhưng cũng deu nhìn thấy hết, hiếu kính như thế, cho dù mẹ Quý có đến đây chăm sóc ở cữ thì có làm sao?