Đàn ông mà, hãy để họ có thể được bay lượn, đừng quá trói buộc họ, nhưng tất nhiên là phải cho họ biết xác định được hướng bay của họ, đừng để họ bay đến nỗi không tìm được duong ve.
"Sau nay chung ta co the nau thức ăn cho gà ở đây cũng được, lấy cái bếp không dùng tới đó để nấu." Tô Đan Hồng nói. Ở nhà mình nấu bằng nước linh tuyên mới tốt, bằng không vào ngày lạnh giá lại còn phải đi đến nhà của ông Quý thì thật rất chướng mắt.
"Sao không nấu luôn trên núi? Nếu không trời lạnh mà còn đem thức ăn lên núi, thức ăn sẽ bị lạnh." Quý Kiến Quân nói.
"Ở trên núi nấu cũng được, nhưng nước thì nên dùng nước trong bôn nước nhà chúng ta, nước trong nhà của chúng ta là nước tốt." Tô Đan Hồng cười nói.
Quý Kiến Quân cười cười, không nói gì.
Anh cũng biết được nước trong nhà là nước tốt, vô cùng ngọt, nhưng nước cũng là lấy từ giếng trong làng, tại sao nước trong nhà anh lại tốt hơn?
Chuyện này phải hỏi rõ vợ của anh thì mới biết được, nhưng Quý Kiến Quân không nghĩ rằng sẽ hỏi.
Bởi vì vợ của anh nói tốt là sẽ tốt, cho nên Quý Kiến Quân chỉ chuyên tâm chăm sóc cho hai mẹ con, sau đó lại đến nhà họ Quy tìm mẹ Quý, thuận tiện mang theo con gà đến cùng. "Để cho Đan Hồng đang ở cữ ăn đi, sao con lại đem qua đây?” Mẹ Quý vội vàng nói.
"Đan Hồng ăn không hết, cô ấy chỉ ăn đùi gà còn lại deu đưa cho con ăn, con đã ăn hết mấy ngày nay ăn đến phát ngán, nếu mẹ không ăn thì cơm chiều làm đợi cha con vê cùng ăn nhé." Quý Kiến Quân nói.
Sau đó lại nói với bà vê chuyện nuôi gà: "Đan Hồng nói có thể nuôi.
"Vậy thì được rồi!" Mẹ Quý nghe vậy, không nói hai lời liền muốn lên đường: "Con về trước đi, mẹ đi nói cho mấy cô trong thôn biết để mấy cô ay giữ lại một ít trứng gà bán lại cho chúng ta. Quý Kiến Quân cũng nghe theo lời mẹ mình.
Mẹ Quý làm việc rất năng suất nên bà đã làm quen mọi người từ trước, nhiều người cũng không nuôi được nhiều như vậy nên đều bằng lòng bán hết cho bà để kiếm thêm ít tiên.
Một cái trứng gà cũng gân bằng một tệ, nhưng một con gà lại có thể bán được hai tệ, bán được nhiều thì lời càng nhiều.
Tất nhiên là trứng của gà mái không thể nào nở hết hoàn toàn, có những trứng không có trống cũng có thể lấy ăn. Một con gà mái phải mất nhiều thời gian để ấp, hơn hai mươi ngày, Tô Đan Hồng đã tính thời gian, khi gia đình bắt đầu nuôi gà thì cô cũng hết tháng ở cữ. Cho nên không cần phải sợ những con gà con nuôi không được, chỉ cân cô có thể chăm sóc, thì không có gì mà không nuôi được.
Những ngày sau đó, Tô Đan Hồng vẫn phải vượt qua sự nhàm chán trong tháng ở cữ, ở cữ rất buồn chán cho nên cô mới lấy một tờ giấy viết vào đó những kế hoạch của mình.
Ví dụ như năm sau nếu được sẽ mở một vườn thuốc trên núi, trông một số dược liệu. Lần này, cô sẽ trông một số dược liệu quý như nhân sâm, thạch hộc, còn có sài hồ.
Cô chắc chắn sẽ trông nhân sâm, sài hồ cũng vậy kể thạch hộc, lần trước cô đã mua những thứ này ở tiệm thuốc Bắc, hiệu quả rất tốt nhưng giá tiền thì hơi đắc.
Cho nên sang năm co cũng đã tính tóan chuẩn bị những hạt giống tốt về trông trên núi, khi nào muốn ăn chỉ cân hái rồi đem nấu, chẳng phải rất tốt sao?
Ngoài những cây đó, cô cũng có thể trông cây khác như rễ bản lam, cây kim ngân, cây đại hoàng, những loại tương tự như vậy.
Quý Kiến Quân có chút tò mò về những kế hoạch mà co viết trong giấy, anh nghiêng người đọc, vừa đọc được đã nở nụ cười: "Vợ à, em là đang tính mở tiệm thuốc bắc sao?"
"Không phải là mở tiệm thuốc, em chỉ muốn trồng cho nhà mình đỡ phải đi mua, nếu nhà mình không dùng đến cũng có thể tặng cho hàng xóm một ít." Tô Đan Hồng nói.
Cô cũng không trông quá nhiều loại, nhưng cô thấy rừng ở trên núi có nhiêu khoảng trống, hơn nữa nước linh tuyên cũng không dùng tới, từ khi sinh con xong cô cũng chỉ uống một ngụm nước linh tuyên, hiện tại lại có một mẩu đất trống dư ra, cô cũng không biết nên làm gì với mẫu đất kia, nhưng vào ban đêm cô thường hay năm mơ mình đi đến mẫu đất ấy.
Đất ở trong mẩu đất này có mùi rất khác thường, nhưng cô cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Bởi vì xuất hiện thêm một mẩu đất, nước linh tuyên đột nhiên lại chảy rất nhanh, dùng cũng không hết vậy thì đem đi tưới cho dược liệu, nhất là nhân sâm, muốn trồng một cây thật sự cũng không dễ dàng gì.
Quý Kiến Quân nghe cô nói như vậy, chỉ mỉm cười ủng hộ cô, hỏi: "Vậy có cần anh đi tìm hạt giống cho em không?”
"Cần chứ" Tô Đan Hồng gật đầu, lập tức đem nhiệm vụ này giao cho anh.
Mùa đông này, Quý Kiến Quân còn dự tính đi theo lão Tân học thêm một chút gì đó, nhưng hiện tại Tô Đan Hồng đang ở cữ, vậy nên phải tạm dừng.
Thời gian hai mươi này trôi qua, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm, mà bảo dài thì cũng chẳng dài, Tô Đan Hồng cuối cùng cũng hết ở cữ.
Vừa hết tháng ở cữ, chuyện đầu tiên cô làm chính là nhờ Kiến Quân nấu cho mình ba xô nước, để cô có thể thoải mái tắm rửa và gội đầu cho sạch.
Sau khi xong, cô cảm thấy người mình nhẹ như yến, nếu được thì cũng có thể bay lên. Nhìn cô như vậy, Quý Kiến Quân vừa bất lực vừa buồn cười, đem người đi vào trong phòng thật nhanh, lấy máy sấy sấy khô tóc cho cô.
Máy sấy này là do Chân Miêu Hồng đem vê từ nước ngoài, đem đến đây tặng cô.
Hiện tại thì cũng có công dụng, có máy sấy rồi tóc sẽ không ướt nữa.
Đi đôi với việc Tô Đan Hồng và tiểu Nhân Nhân hết tháng ở cữ, thì gà con ở trong thôn cũng đã ra đời.
Quý Kiến Quân theo giá cùng mẹ Quý đi đến từng nhà thu mua, cho dù là gà trông có xấu, Quý Kiến Quân cũng mua chỉ là phải giảm bớt tiền, bởi vì với bộ dạng ốm yếu như vậy, chỉ sợ nuôi không được bao lâu, cứ như vậy, bởi vì người trong thôn đã ấp trứng gà giùm anh, nên anh luôn cảm ơn.
Người trong thôn cũng thấy rất thoải mái với lời nói của anh, bởi vì có không ít nhà thật sự đã kiếm được chút ít tiền đâu.
Có một nhà có sáu con gà mái đều ấp trứng, tâm khoảng năm mươi con gà con ra đời, mà một con thì hai tệ, năm mươi con gà con thì được mười tệ!
Khiến cho người nhà ấy vô cùng vui vẻ, còn nói lần sau có cần nữa thì nói trước với họ, họ chắc chắn sẽ để gà ấp trứng giùm. Những nhà khác cũng kiếm được một hai tệ, tổng cộng lại hết thế nhưng chỉ có hai trăm con gà con.
Chỉ mua một ít gà con mà tiêu gần mấy chục tệ, mẹ Quý cảm thấy đau lòng còn nói tiền không dễ kiếm, sao có thể tiêu một số tiên lớn như vậy.
Nhưng cũng chỉ căn nhằn một chút, bởi vì sắp tới mẹ Quý sẽ vô cùng bận, bởi vì bà phải đến đây giúp Tô Đan hông cho gà con ăn. Vì muốn để hai trăm con gà con phát triển tốt, mẹ Quý còn mang thêm ba con gà mái lên núi để cho chúng dẫn dắt đám gà conl