trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 69

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ở sân sau có hai cây táo, được trông cách đây hai năm, gây héo và đã c.h.ế.t khô một nữa, nhưng từ khi Tô Đan Hồng đến đây, hai cây đó lại được sống lại, cũng giống như những cây ăn quả khác trên núi, sang năm đã có thể ra trái.

Và dưới tán cây táo, quả thật là có một con suối.

Từ khi tiểu Nhân Nhân ra đời, nước linh tuyên của cô càng ngày càng lớn, không chỉ nước linh tuyên càng lớn, mà cô cũng cảm nhận được nguồn nước rõ ràng hơn.

Giống như việc ở dưới cây táo có một con suối, là do mấy ngày trước cô vô tình phát hiện ra. Lúc này mới nghĩ đến việc đào giếng.

Mẹ Quý nghe xong lại càng thêm tin tưởng vào sự tồn tại của Hồ Đại Tiên, nhìn xem, nếu không có Hồ Đại Tiên, Đan Hồng làm sao biết được việc dưới hai cây táo lại có con suối? Còn không chịu tin tưởng nữa. Chuyện này giao cho mẹ Quý, mẹ Quý phải đi vào trong thôn hỏi tìm người, nghe nói ở thôn bên có một người, mẹ Quý muốn đi sang đó thì vừa lúc gặp Quý Kiến Quân trở về, anh nghe mẹ kể lại mọi chuyện, nên quyết định cùng mẹ đến thôn kế bên. Sau khi thương lượng được giá cả, hẹn ngày mai sẽ bắt đầu khởi công, đào giếng nhỏ cũng không phiền phức gì, chỉ cần hai ba tên đàn ông qua vài ngày đã có thể xong.

Bởi vì có một vườn cây ăn quả lớn như vậy, Quý Kiến Quân cũng rất nổi tiếng ở những thôn xung quanh, danh tiếng của anh ấy là không cần bàn cãi, thậm chí không cần trả tiên đặt cọc. Trước đây Quý Kiến Quân cũng muốn tìm người, ở trong nhà nhất định phải có một cái giếng, nếu không sẽ thật sự bất tiện. Sau mất bốn ngày, cái giếng ở sân sau cũng hoàn thành, và nó hoạt động rất hiệu quả chủ yếu là cũng có Quý Kiến Quân vào phụ giúp.

"Hiện tại đã có thể thuận tiện hơn." Tô Đan Hồng vô cùng hài lòng nói.

Tuy nhiên trong nhà còn có phụ nữ và trẻ nhỏ, cho nên Quý Kiến Quân vì để an toàn nên đã bỏ ra 5 tệ để đi lên thị trấn đóng một khung sắt và đặt ở trên miệng giếng.

Làm xong hết mọi thứ anh lúc nay moi yen tam.

"Kiến Quân, khi nào anh đi đến chỗ ông Tần học hỏi chút kinh nghiệm? Không chừng sắp có tuyết rơi rồi." Tô Đan Hồng nhìn sắc trời nói với Quý Kiến Quân. Lúc trước Quý Kiến Quân nói rằng muốn đi đế chỗ ông Tân để học trông vườn cây ăn quả, ông Tần tuy là bán trái cây, nhưng ở thôn kế bên ông ấy cũng có một vườn cây ăn quả, tuy không lớn nhưng quy mô cũng không nhỏ.

Mặc dù không phải năm nào cũng bội thu, nhưng vẫn có thể kiếm sống được. Sau bao nhiêu năm trông coi cũng phải có chút kinh nghiệm, cho nên Kiến Quân mới muốn đến học hỏi từ ông ấy.

Anh sẽ đến chỗ của ông ấy khi tuyết tan vào năm sau." Quý Kiến Quân lắc đầu nói.

Hiện giờ trong nhà anh ngoài vợ ra còn có đứa con trai lúc nào cũng gào khóc đòi ăn, làm sao mà anh có thể yên tâm rời đi vào lúc này?

Trên núi còn có dê, gà, anh cũng không thể giao hết cho cha mẹ, nếu không, anh cả, anh hai và anh tư sẽ lại nói xiên xỏ.

Tô Đan Hồng cũng không có can thiệp vào, chuyện này để chính anh giải quyết là được.

Dù sao chuyện cô muốn anh đi hoc them kinh nghiem cung chi là một cái cớ, cô muốn dùng nó để bịt miệng những người trong thôn, để họ không nói gia đình cô dựa dẫm vào Hồ Đại Tiên. Còn chuyện vườn trái cây, dù cho bạn có kỹ thuật hay không thì đến mùa vẫn sẽ có trái để thu hoạch.

"Anh có trách nhiệm vào dỗ con trai của anh đi ngủ, em đi thêu, em đã lâu không thêu rồi chỉ mong tay nghề đừng xuống cấp." Tô Đan Hồng đưa đứa con cho anh, duỗi người một cái nói. Quý Kiến Quân bất đắc dĩ mà ôm lấy đứa con trai đang cười toe toét của mình, anh bắt lấy ngón tay của cậu nhỏ bỏ vào trong miệng giả vờ cắn ngón tay con trai, trêu chọc nó.

Tô Đan Hồng có thể nghe được thấy tiếng cười của hai cha con ở phòng bên cạnh, cô mỉm cười , cũng không quan tâm nữa bắt đầu thêu.

Cô thêu không lâu, tâm nửa tiếng sau Quý Kiến Quân đi đến, đứa nhỏ kia chắc đã được anh dỗ ngủ nên không thấy đến đây cùng.

Lúc này bên ngoài có tiếng gọi của mẹ Quý, Quý Kiến Quân còn chưa kịp nói gì với cô đã vội chạy ra ngoài.

"Mẹ, mẹ nấu thức ăn cho gà trước, để con và Đan Hồng lên trên núi một chút" Quý Kiến Quân nói.

Mẹ Quý cũng muốn Đan Hồng đi lên núi xem thử gà và dê đã phát triển tốt như thế nào! "Được roi hai đứa cứ đi đi, Nhân Nhân cứ giao cho mẹ là được. Mẹ Quý nói.

"Nó ngủ rồi ạ, cũng sẽ không dậy sớm đâu. Mẹ giúp con lựa đậu trong nhà với ạ, có rất nhiêu đậu hư, nếu nó thức dậy sẽ gọi mình." Ông bố trẻ nói.

"Được rồi, được rồi, mẹ con không biết cách chăm sóc một đứa nhỏ sao? Hai đứa có việc thì cứ đi đi. Mẹ Quý tức giận xua đuổi. Quý Kiến Quân dựa sát vào Tô Đan Hồng nói: "Vợ à, anh đã nhờ mẹ roi mẹ ở nhà trông chừng Nhân Nhân còn nhặt đậu giúp mình, anh dẫn em lên núi chút nhé? Em không biết đâu, dê và gà lúc này đã lớn nhiều rồi."

Tô Đan Hồng không biết làm sao, chỉ nhìn anh một cái, nói: "Kiến Quân, em vẫn chưa thêu xong đâu.

"Em muốn thêu anh cũng không cản em, nhưng em cũng không thể ngồi hết nửa ngày trời, mắt em sẽ không tốt, lưng em cũng sẽ đau." Quý Kiến Quân nói với cô.

Lý do thật sự rất đúng nên cô không có gì để phản bác được. Cho nên cùng anh di ra ngoài, trước khi đi còn nói với mẹ Quý: "Mẹ, nhờ mẹ để ý một chút, tụi con đi bộ lên núi một lát sẽ về ngay.

"Ừm, đi đi, Nhân Nhân thì con cứ yên tâm, mẹ ngồi ở ngay cửa trông cháu cho. Mẹ Quý cười nói.

Tô Đan Hồng đi đến nhìn con mình, thấy con đã ngủ say, lại dặn dò Đại Hắc giữ nhà, lúc này mới cùng Quý Kiến Quân đi lên núi.

Tô Đan Hồng đã rất lâu rồi không lên đây, lần này đi lên, trước khi đi còn mang theo một cái ấm nước, vây thì chẳng sợ mọi người biết, cô đổ vào trong am ít nước mang lên.

Tính luôn cả ở cữ thì cô đã có ba bốn tháng không lên đây rồi, trước kia là do mang thai nên không tiện, sau đó là ở cữ giờ thì phải chăm đứa nhỏ.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 69