Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mẹ Quý đứng ngoài cửa, giọng nói tràn đầy vẻ chua chát.

"Vợ của thằng ba kia, cô còn không mau dậy? Cô không thấy mẹ bị cô chọc tức thành ra cái bộ dạng gì rồi sao? Mẹ chỉ cho thằng Hầu Oa Tử một cái bánh trứng ăn thôi mà cô đã làm rùm beng cả lên. Hàng tháng thằng ba gửi về cho cô bao nhiêu tiền hả?" Phùng Phương Phương đứng ở cửa quát tháo.

"Kiến Quân mỗi tháng gửi về bao nhiêu tiền, ta đều để cô giữ, nửa phân cũng không động vào. Cô cầm tiền trong tay không hiếu kính bố mẹ chồng một cắc, ta cũng chẳng tính toán làm gì. Vậy mà ta cho thằng cháu đích tôn một cái bánh trứng mà cô đã ầm ĩ cả lên. Ba nhà đều đã phân chia gia tài rõ ràng rồi, ta đem đồ của chính mình cho cháu trai ta thì có gì sai, có gì có lỗi với cô? Cô có bản lĩnh thì sinh cho ta một đứa cháu trai đi, ta cũng sẽ đối đãi tử tế như vậy. Về nhà này đã ba năm mà bụng cô chẳng có lấy một chút động tĩnh gì. Ta còn chưa tìm cô tính sổ, cô đã vội cùng ta gây chuyện. Nhà họ Tô các người dạy ra được cô con gái quý báu thế đấy!" Mẹ Quý nổi giận đùng đùng mắng nhiếc.

"Mẹ đừng tức giận. Đợi Kiến Quân trở về, mẹ cứ nói thẳng với chú ấy để chú ấy tự suy xét lại, chúng ta về thôi mẹ." Phùng Phương Phương nhớ tới công việc trong nhà còn đang bề bộn nên vội vàng nói.

"Cô mới lười tốn nước bọt với cô vợ ngu xuẩn của Kiến Quân." Âm thanh ngoài cửa dần xa. Tô Đan Hồng đang nằm trên giường trong phòng, giờ phút này mới mở mắt, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Cô nhớ rõ mình ở Tô phủ, vì mải mê ngắm trận mưa đầu thu mà mở to khung cửa sổ thưởng thức mưa rơi trên khóm chuối, nào ngờ lại vì thế mà mắc phong hàn.

Sau đó, cô mơ hồ, bàng hoàng nghe tiếng mẹ khóc. Mở mắt ra đã thấy mình ở nơi xa lạ này. Cô không thể ngờ việc mượn xác người khác sống lại chỉ có trong những chuyện kể lại xảy ra trên người mình. Sự giáo dục cô tiếp nhận từ nhỏ đã khiến cô thức trắng đêm qua. Tiện thể, cô cũng sắp xếp lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ Tô Đan Hồng. Sau đó, toàn bộ quan niệm sống của vị đại tiểu thư họ Tô đã bị đảo lộn, phải tiếp nhận lại từ đầu.

Nơi này gọi là đất nước Đại Việt, là đời sau của triều đại nàng từng sống. Nhiều thứ được truyền lại, nhưng cũng có không ít thứ đã bị vùi lấp và lụi tàn bởi những năm tháng chiến loạn ác liệt trước đó.

Từ nhỏ, cô chỉ quanh quẩn chốn khuê phòng. Nếu cùng mẹ đi thắp hương bái Phật, cô cũng được che chắn kỹ lưỡng bằng áo choàng, không để lộ mặt. Nhưng đời sau này lại không trân trọng thân thể cha mẹ ban cho. Tóc muốn cắt là cắt, mạng sống lại càng không coi trọng.

Sở dĩ Tô Đan Hồng treo cổ tự tử là vì thấy mẹ chồng lặng lẽ đưa cho thằng cháu trai ở đại phòng một cái bánh trứng, đồng thời tức giận mẹ chồng không công bằng nên cắn răng tìm đến cái chết. Vốn dĩ nàng ta chỉ muốn dọa mẹ Quý, nào ngờ đến mạng cũng không giữ được. Vừa đúng lúc, Tố Tố cô xuyên không tới đây.

Mặc dù cô may mắn sống thêm một kiếp, nhưng những rắc rối mà Tô Đan Hồng nguyên bản để lại quả thực không ít. Từ cách ăn mặc luộm thuộm, không chút tài cán, cho đến thái độ bất kính, bất hiếu, lại thêm tính ham ăn biếng làm, ngang ngược, luôn thích chiếm phần hơn. Ngay cả việc mẹ Quý cho đứa cháu trai lớn một cái bánh trứng mà cô ta cũng có thể làm ầm ĩ lên được.

Huống chi, về nhà chồng đã ba năm mà bụng vẫn chưa có tin vui. Nếu ở thời của cô, kiểu phụ nữ như vậy chắc chắn sẽ bị chồng bỏ. Tô Tố Tố, không, bây giờ phải gọi là Tô Đan Hồng, cô quyết không để mình phải chịu cảnh hưu bỏ, bằng không mặt mũi của tổ tông nhà họ Tô sẽ vì cô mà mất hết. Tô Đan Hồng rời giường, chuẩn bị tắm rửa cho thật sạch sẽ. Cô không dám soi gương, bởi từ trong ký ức của nguyên chủ, cô biết mình hiện giờ trông khó coi đến mức nào.

Sau một lúc thu dọn, cô mở cửa bước ra. Mẹ Quý và Phùng Phương Phương khi rời đi cũng không quên đóng chặt cổng sân. Giờ đây, trong sân chỉ còn lại mình cô. Dựa theo trí nhớ, cô múc một xô nước từ lu rồi tiến vào gian bếp để đun nước.

Cô không thể chịu đựng thêm được nữa rồi, là một tháng trời không tắm rửa! Đối với một đại tiểu thư như Tô Tố Tố mà nói, việc này quả là không thể chấp nhận được.

Là phụ nữ, lại còn là một thiếu nữ đôi mươi, vậy mà nguyên chủ lại có thể luộm thuộm đến thế. Chưa kể đầu tóc bết dính, gương mặt bóng lưỡng mỡ dầu, cái mùi trên người quả thật khiến người ta hồn xiêu phách lạc! Ai mà chịu đựng nổi chứ.

Đại tiểu thư Tô đặt nồi lên bếp, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Kiếp trước, thân là tiểu thư khuê các của Tô phủ, dẫu mười ngón tay không hề dính nước, nhưng mẹ cô lại vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu cô phải thuộc lòng tam tòng tứ đức, thông thạo thêu thùa nấu nướng, học cách quản lý nhà cửa, chứ không đến mức không phân biệt được ngũ cốc, chân tay vô dụng.

Thế nên, chiếc nồi đất này cũng chẳng thể làm khó cô được. Nước vừa đun sôi, đại tiểu thư Tô đang định tính toán tắm rửa một trận sảng khoái, thì bụng đã réo ầm ĩ, cô mới sực nhớ đã gần trưa rồi, mà từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì. Mặc dù tối qua cô đã lập chí phải chăm sóc bản thân thật tốt, dưỡng thành một cơ thể mềm mại, dù không thể sánh bằng kiếp trước nhưng cũng không thể quá tệ, vả lại cũng không thể một bước lên trời được, phải không?

Vậy nên, cô tiện tay lấy một ít nước sôi, đong một chén bún, đập thêm hai quả trứng gà vào.

Chẳng phải ở nơi này vẫn hay lưu truyền câu nói "sức khỏe là vốn cách mạng" đó sao? Đặt bát bún trứng gà lên bàn, Tô Đan Hồng mang nước đã đun vào phòng. Đợi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi thì ra ăn là vừa.

Xách một xô nước lên, cô mang đi một cách dễ dàng, điểm này so với cơ thể kiếp trước của cô quả là tốt hơn nhiều. Kiếp trước, dạo quanh hoa viên một vòng đã khiến cô thở hổn hển, bây giờ một xô nước nói xách là xách.

Vào phòng, Tô Đan Hồng liền cởi bỏ quần áo, rửa sạch thân thể. Ngay lúc vừa thoát y, mùi hương khó chịu kia ập tới suýt chút nữa khiến cô ngất xỉu.

Cô quả thực hoàn toàn phục người phụ nữ này rồi!

Dội một xô nước vẫn không đủ, cô lại đun thêm rồi xách vào một xô nữa, nhân tiện rửa mặt và gội sạch mái tóc bết dính.

" Tôi về rồi."

Quý Kiến Quân, thân hình cao lớn, đẩy cửa sân vào, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Chặng đường hai ngày ngồi ghế cứng trên xe lửa từ đơn vị về không hề dễ dàng. Nhưng thân là một người đàn ông, chút khó khăn này thì đã là gì.

"Đan Hồng?"

Quý Kiến Quân đóng cửa lại, cất tiếng gọi to, nhưng vẫn không có ai đáp lời. Anh khẽ nhíu mày, rồi liền đi thẳng tới gian bếp.

Trước khi lên tàu, anh mua hai cân bánh khô lương thực. Dọc đường về, anh sớm đã đói đến nỗi bụng réo cồn cào. Vừa bước vào bếp, đã thấy một tô bún nguội tươm tất với hành lá thái nhỏ và hai quả trứng gà luộc. Quý Kiến Quân sững sờ, nhưng cơn đói cồn cào át đi mọi suy nghĩ, anh không khách khí bưng tô bún lên, nhanh chóng xì xụp ăn. Ăn ngấu nghiến hết tô bún với hai quả trứng, Quý Kiến Quân cảm thấy cả người nhẹ nhõm, thư thái hơn hẳn. Có lẽ vì quá đói, anh chợt thấy món bún này đặc biệt ngon miệng đến lạ. Mặc dù một chén bún vẫn chưa đủ làm anh no bụng, nhưng ít ra cũng có chút gì lót dạ, không còn cồn cào nữa. Quý Kiến Quân dự tính về phòng đánh một giấc bù cho chặng đường dài.

"A, đồ vô lại!"

Đang ngồi cạnh đầu giường lau tóc sau khi gội, Tô Đan Hồng hoảng hồn khi Quý Kiến Quân bất ngờ đẩy cửa bước vào, cô không kịp nghĩ ngợi mà hét lên thất thanh.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 1

Chương trước
Chương sau