Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 115

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

này.

Việc nhận thầu cả một ngọn núi lớn sau nhà, trồng đầy ắp cây ăn trái, xây một bức tường kiên cố bao quanh, lại còn có những chiếc xe vận tải lớn mà Quý Kiến Quân đã mua từ trước.

Những sự tình như vậy, há chẳng thể không gây xôn xao, chấn động cả thôn làng?

Thôn trưởng hiện thời trong thôn lại muốn mời Quý Kiến Quân đến phủ dùng bữa. Nhưng y lại chẳng giống những kẻ khác, y mời chàng sang dùng cơm đúng là cũng ôm chút hy vọng. Hy vọng của y chính là mong muốn chàng sẽ luôn làm tốt công việc trong vườn trái cây này, để có thể mang đến chút của cải cho dân làng, như vậy là tốt rồi.

Nếu như cả thôn cũng phát đạt, vậy đây cũng chính là công lao của chàng!

Nhưng cũng chẳng cần kể lể chi, tình cảnh thôn làng năm nay so với năm trước khấm khá hơn rất nhiều. Nhiều gia đình trong thôn đã sửa sang lại sân nhà mình, mà việc này há chẳng phải có liên quan đến Quý Kiến Quân.

Điển hình như lúc này, mỗi hộ gia đình đều nung nấu ý định ấp nuôi thêm gà. Những con gà này đều là do Quý Kiến Quân mua nuôi trên núi, há chẳng phải có liên quan sao? Điều đó chẳng phải đã chứng minh dân làng cũng có thêm nguồn thu nhập sao?

Ngoài ra, bên cạnh đó, bá tánh còn trồng thêm nhiều cây ăn quả, cũng đều thu về không ít bạc.

Cớ sao lại có được cơ sự này?

Bởi vì ca ca thứ hai của Tô Đan Hồng mỗi ngày đều có thể đến trong thôn, thu mua không ít hàng hóa đem lên trên trấn bán. Giá cả cũng rất phải chăng, đương nhiên là yêu cầu cũng có phần khắt khe. Yêu cầu phải có tươi non mơn mởn, phân bón phải đúng liều lượng, những yêu cầu như vậy cũng là lẽ thường tình. Chẳng thể nào mong người mua không có đòi hỏi, yêu cầu gì từ kẻ bán, đó là chuyện không thể.

Nếu như được ưng thuận, nó sẽ tiết kiệm được công sức một ngày lao động. Sáng sớm y đã chạy xe đến thôn, trực tiếp thu mua, chỉ cần trả đúng tiền công cho người trong thôn, sau đó y có thể mang những vật phẩm đã mua được về lại trang trại của mình.

Giá tuy rẻ hơn đôi chút, song so với việc tự làm tại gia thì đáng giá hơn nhiều. Chính nhờ vậy mà dân làng cũng có thêm một khoản thu nhập.

Thay vì đi làm thuê, có người thuê dài hạn, có người làm thời vụ, thì công việc này đã có thể hỗ trợ một số người dân trong thôn đỡ vất vả hơn, há chẳng phải là lẽ đó ư?

Thuở trước, Hứa Ái Đảng từng bị phụ thân là Hứa lão gia răn dạy rằng mọi thứ sẽ được phân chia đồng đều, nhưng y lại chẳng nhận được chút nào. Vẫn là nhờ trưởng thôn đã an bài cho y trú ngụ trong một căn kho cạnh phủ đệ của người, nhờ vậy mới mong vượt qua được quãng thời gian khó khăn ban đầu. Bằng không, không rõ vợ chồng Hứa Ái Đảng cùng Lý Ngọc Thúy và đứa con trong bụng sẽ xoay sở ra sao.

Mà hiện tại, cuộc sống của gia đình Hứa Ái Đảng đã như thế nào? Hai ngày trước tiết Trung Thu, Hứa Ái Đảng xẻ một nửa cân thịt ba chỉ đem đến nhà trưởng thôn.

Nhưng trưởng thôn không muốn nhận số thịt đó, người chỉ nhận tấm lòng ấy, điều này há chẳng nói lên rằng? Chính là nói đến việc vợ chồng y vẫn luôn khắc ghi ân tình cứu giúp gia đình họ thuở trước, trong lòng y vô vàn cảm kích.

Hơn nữa, xét cho cùng, Hứa Ái Đảng cũng là vãn bối của người, tuy rằng là họ hàng xa, song tình thân cố hữu vẫn còn đó, bởi vậy giúp đỡ gia đình y cũng là chuyện thường tình. Kể từ khi Hứa Ái Đảng phụng sự cho Quý gia, cuộc sống của con cái y cũng ngày càng khấm khá. Hiện giờ, y đã tu sửa được một khoảng sân mới, bản thân y so với thuở trước trông phấn chấn hơn nhiều phần. Riêng việc y còn có thể mang chút thịt đến biếu tặng trưởng thôn như một món quà tạ ơn, há chẳng đủ để minh chứng sao? Mà những ân huệ này, thảy đều do Quý Kiến Quân mang đến.

Phần còn lại, chính là y đã nhận bao thầu rừng để trông nom cây ăn quả. Cũng bởi vì Quý Kiến Quân đã gây dựng vô cùng tốt, nên ai nấy đều mong muốn noi theo, bởi vậy y đã ký kết không ít khế ước, trong đó đông đảo nhất là các thôn lân cận.

Về phần vườn trái cây có thể phát triển hay không, việc này thì y không thể can dự. Nếu có thể khoán hết núi rừng, đó mới thực sự là thành quả của y. Mà trưởng thôn, lại chính là phu quân của Hứa đại tỷ.

Trưởng thôn có ấn tượng rất tốt đối với Quý Kiến Quân, còn Hứa đại tỷ đối với Tô Đan Hồng cũng có ấn tượng không tồi, nhất là lần trước nàng đã mang đến một túi lớn đầy hoa quả.

Đúng rồi, vào độ anh đào chín rộ, nàng cũng mang đến một giỏ năm sáu cân anh đào. Sau lại mang thêm dâu tây, có lần sang phủ nàng làm khách, Đan Hồng lại biếu Hứa đại tỷ một trái dưa hấu lớn cùng mấy cân dâu.

Nữ nhân trở mặt tựa trở bàn tay, song kết thân cũng nhanh chóng. Đặc biệt là Tô Đan Hồng, một người rộng lượng, tính tình điềm đạm, đối nhân xử thế khoan hòa, dễ chịu. Ngay cả Chân Miêu Hồng ở thôn trên còn đối đãi với nàng vô cùng thiện ý.

Bởi vậy, phu quân của nàng, điều kiện tiên quyết phải là một trượng phu mẫu mực. Khi Quý Kiến Quân mang đến một cân bánh trung thu, Hứa đại tỷ còn nói với y: "Người đến là được rồi, còn mang theo vật phẩm này nọ làm gì?"

"Nương tử của ta hôm nay thèm ăn nên tự tay làm, nàng ấy dặn ta mang qua khi bánh còn nóng để biếu các cháu dùng bữa." Quý Kiến Quân cười nói. Tuổi của Hứa đại tỷ năm nay cũng xấp xỉ tứ tuần, so với y thì lớn hơn chừng bốn năm tuổi. "Tài nghệ của Đan Hồng thì không còn gì phải bàn cãi. Lần trước ta đến chơi, muội ấy còn mời ta dùng bánh ngọt cũng là do chính tay muội ấy làm." Hứa đại tỷ cười nói, mời y vào trong nhà.

Quý Kiến Quân đến đó đã lâu nhưng không thấy thôn trưởng xuất hiện, chỉ biết những người khác đã rời đi, hắn bèn hỏi: "Tỷ à, thôn trưởng có ở đây không?"

"Ông ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, đệ có chuyện gì cần tìm ông ấy sao? Cứ nói với ta, ta sẽ chuyển lời lại."

"Hứa tỷ, Đan Hồng mang thai đã được năm tháng rồi, song vẫn chưa thổ lộ cùng ai hay biết." Quý Kiến Quân nói.

Hứa tỷ nghe vậy liền nở nụ cười: "Khiến ta ngỡ là chuyện gì trọng đại. Đệ cứ về bảo với Đan Hồng, cứ an tâm dưỡng thai, mọi việc khác chẳng cần bận lòng. Ngày mai ta sẽ ghé thăm nàng."

"Dạ vâng." Quý Kiến Quân mỉm cười đồng ý.

Khi trời nhá nhem tối, thôn trưởng cũng quay về, Hứa tỷ đem chuyện vừa rồi kể cho ông nghe.

Thôn trưởng có chút kinh ngạc nói: "Nàng đã mang thai ư? Chẳng phải mới sinh hạ một tiểu tử hay sao?"

"Chuyện này có là gì! Phàm là người phàm, ai chẳng muốn con đàn cháu đống? Mang thai thêm cũng chẳng sao. Đan Hồng có khả năng kiếm tiền, tự nhiên có thể sinh nở." Hứa tỷ nói.

"Trọng điểm không nằm ở việc sinh hay không sinh. Nếu nàng ấy sinh hạ thêm một hài tử, liệu những người khác trong thôn có thể học theo mà cũng tranh nhau sinh đẻ hay chăng?" Thôn trưởng nhíu mày hỏi.

Hứa tỷ tất nhiên đáp: "Chẳng dễ dàng gì. Ai muốn sinh thêm con đều phải chịu phạt kim tiền. Hài tử thứ hai há chẳng phải phạt bốn trăm đồng sao? Kẻ nào có khả năng thì nộp phạt rồi sinh. Còn nếu không thể chi trả mà vẫn cố sinh, phòng ốc được cấp ban sẽ bị thu hồi. Phàm như Đan Hồng, dẫu có tiền phạt, nàng vẫn có thể nộp. Ngày mai ta cũng sẽ ghé nhà nàng để tìm hiểu tường tận."

Thôn trưởng nghe vậy, cũng chẳng biết nói gì thêm, gật đầu: "Vậy ngày mai muội đến đó nhớ nói qua chuyện này."

Sau đó, hắn thấy mấy đứa con nhà mình mỗi đứa cầm một cái bánh trung thu, mùi vị còn rất thơm, bèn hỏi: "Bánh trung thu từ đâu mà có vào thời khắc này vậy?"

"Do Kiến Quân mang tới đó. Đan Hồng vừa mới tự tay làm trong ngày hôm nay." Hứa tỷ cười nói.

"Ta nói mà, muội làm sao lại chịu khó kết giao như vậy." Thôn trưởng nói xong liền cười.

"Đệ đâu phải vì chút lợi lộc cỏn con mà muốn kết giao với Đan Hồng. Tình nghĩa giữa ta và nàng vốn rất tốt, huynh chớ có nghi ngờ mối thâm giao của chúng ta như vậy." Hứa tỷ tức giận nói.

Thôn trưởng vội vàng xoa dịu: "Được rồi, được rồi. Phu nhân của Kiến Quân quả là một người không tệ. Muội thân thiết với nàng ấy cũng là điều hay."

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 115