Lần trước cô ta có ý tốt đến thăm Tô Đan Hồng, cô ta cho rằng mình đã đủ thành ý rồi, ai ngờ Tô Đan Hồng thế nhưng một chút thể diện cũng không cho, cô ta khuyên nhủ mãi mà đối phương một chút cũng không muốn giảm giá.
Nhà cô ta chính là khách hàng lớn, mỗi lần lấy hàng đều lấy số lượng rất nhiều, lại không được giá rẻ hơn chút nào sao? Nếu cái vườn cây ăn quả trên núi nhà cô ta không phải là do người đàn ông của cô ta mang sang đó chăm sóc, thì làm sao có thể phát triển lên được? Vườn cây ăn quả phát triển không tốt, công việc kinh doanh của họ cũng chẳng có gì nổi trội đâu.
Tục ngữ chẳng nói rồi sao, uống nước nhớ nguồn. Cô ta thì hay rồi, trực tiếp quên bẵng đi luôn!
Nghe được lời vợ nói, ông Tần nhíu mày: "Bà vừa nói cái gì đấy?"
" Tôi nói cái gì ông còn không biết sao? Nhà Kiến Quân làm ăn không đàng hoàng, quá nhỏ mọn! Tôi đã đích thân sang nhà, thế mà cô ta một chút giá cả cũng không chịu giảm!" Trương Tuyết Lê hừ lạnh.
Nói đến chuyện này, ông Tần liền cảm thấy mất mặt, mắng: "Bà có thôi đi không!"
Lần trước ông ta mang vợ đi qua đó, vốn dĩ tưởng sẽ thắt chặt thêm tình cảm. So với tình nghĩa bạn bè giữa ông và Kiến Quân, ông còn muốn hai gia đình thêm thân thiết, dù sao thì Kiến Quân cũng là một người ngay thẳng, đáng giá để kết bạn, hơn nữa cũng chưa bao giờ coi thường ông ta.
Cho nên, ông ta liền đưa vợ qua đó.
Không ai ngờ, vợ mình lại lén lút đi tìm vợ Kiến Quân để ép giá.
Ông Tần cảm thấy cái mặt già của mình bị mất hết. Ngay từ khi ông ta mở cửa hàng, ông ta liền biết Tô Tiến Đạt ở trấn trên cũng khai trương cửa hàng. Trước kia Tô Tiến Đạt chỉ là giúp Kiến Quân bán hàng, bây giờ đã tự mình ra ngoài buôn bán, hơn nữa cũng lấy giá bán buôn.
Tuy rằng Tô Tiến Đạt là anh vợ của Kiến Quân, nhưng giá cả mà Kiến Quân đưa ra đều như nhau, đối xử công bằng với bằng hữu như ông ta, không hề thiên vị ai. Điểm này ông ta rất rõ ràng, muốn nói Kiến Quân bán mỗi người một giá, ông ta cũng không tin.
Hơn nữa, lòng dạ vợ ông ta hẹp hòi, lén lút đi qua nhà người khác hỏi giá, lại phát hiện giá cả còn cao hơn giá Kiến Quân đưa. Dù chất lượng trứng gà và gà giống nhau, nhưng căn bản không thể sánh được với gà và trứng gà nhà Kiến Quân.
Những người tới cửa hàng nhà ông ta mua gà và trứng gà đều là khách quen, vẫn luôn khen trứng gà nhà ông ta có không ít quả hai lòng đỏ. Buôn bán không tồi, hơn nữa thu về lợi nhuận cũng không hề nhỏ.
Quan trọng nhất là lúc này, nghe thấy vợ ông ta phàn nàn về "chủ nhà không tốt bụng, không có tâm", những người bạn đã ngay lập tức kiến nghị ông ta xem có thể mua đứt cửa hàng không. Nếu tiền không đủ, họ sẵn lòng cho vay mượn. Anh em đã nói như vậy, đã là quá đủ rồi, còn có gì không hài lòng nữa? Ông ta cũng không phải kẻ vong ơn bội nghĩa, những năm tháng tham gia quân ngũ chịu sự giáo dục, cũng không uổng phí chút nào.
" Tôi nói ông tại sao cứ thiên vị cô ta? Rõ ràng là cô ta không biết cách đối nhân xử thế, ông vẫn còn muốn trách tôi à?" Trương Tuyết Lê bất mãn nói.
"Cái con bé dâu Kiến Quân sao lại không biết điều đến vậy chứ? Bà cứ chê giá này cắt cổ, thôi thà họ cho không bà đi còn hơn. Bà thử xem, đi nhà khác liệu có mua được giá này không? Hay là còn bị chặt cao hơn nhiều ấy chứ!" ông Tần bực dọc nói.
Riêng với con dâu của thằng Kiến Quân, ông Tần lại rất đỗi hài lòng, bụng nghĩ phải người như vậy mới ra dáng người phụ nữ tề gia nội trợ, xứng đôi với Kiến Quân nhà nó.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt, Kiến Quân mang cây giống đến biếu, lúc đó ông không đời nào muốn kiếm tiền từ chiến hữu. Chiến hữu hiếm khi tìm đến nhờ vả, ông Tần sao có thể kiếm chút tiền lẻ từ đó sao được chứ?
Thế nhưng, chính lúc giao cây giống, vợ Kiến Quân đã dúi thêm tiền vào tay ông. Dù không nhiều nhặn gì, nhưng rõ ràng là không muốn để ông làm không công. Mang tiền về nhà, ai nấy trong nhà ông cũng mừng ra mặt. Kỳ thực lần đó nhận tiền, trong lòng ông Tần không khỏi băn khoăn, cảm thấy mình chẳng giúp được Kiến Quân là bao, bởi vì nếu nhờ người khác đi giao cây giống, chắc chắn đó là một mối làm ăn béo bở rồi.
Ấy vậy mà sau này, chính cha của Kiến Quân lại giới thiệu cho ông không ít công việc làm ăn.
Rồi lại đi giúp Kiến Quân bán hàng. Mỗi bận chạy chợ xong, Kiến Quân không khi nào để ông phải chạy vạy thêm chuyến nữa. Ngoài tiền công sòng phẳng, nhà Kiến Quân còn cẩn thận chuẩn bị thêm nào là trái cây tươi rói, nào là miếng thịt thà tươm tất, lại cả những quả trứng gà mẩy tròn. Mỗi bận mang về nhà cũng không ít ỏi gì.
Khi giúp Kiến Quân bán trái cây, mỗi lần đều được cho mang về một rổ đầy ắp. Lũ trẻ trong nhà mừng rỡ đến thế nào chứ! Hễ có chút thời gian rảnh rỗi, còn được gọi đến lấy thêm ít kẹo bánh nữa. Thật tình, nhà Kiến Quân đối đãi quá đỗi tốt. Ngược lại, những người trong nhà mình lại không biết giữ kẽ, để tránh phiền hà, nên ông mới ít khi đưa vợ đến đó.
Vừa nghe ông Tần nói vậy, bà Trương Tuyết Lê liền nổi cơn tam bành, bắt đầu tuôn ra những lời lẽ khó nghe: "Có phải ông đã phải lòng cái khuôn mặt lẳng lơ của con nhỏ đó không hả? Ông thành thật khai đi, có phải ông thích nó rồi không?"
"Trương Tuyết Lê, bà thử nói lại câu đó lần nữa xem?!" Ông Tần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đùng đùng nổi giận. Vốn tưởng bà chỉ là người chi li một chút, ai dè những lời lẽ cay độc như vậy mà bà cũng thốt ra được. Bà còn coi ông là chồng không, còn biết xấu hổ hay không hả?
Nếu để người khác nghe thấy những lời này, không khéo cả ông Tần lẫn nhà Kiến Quân đều gặp rắc rối lớn!
Ông Tần nhìn người đàn bà đã đầu ấp tay gối với mình bao năm, thế nhưng bỗng nhiên thấy người đàn bà trước mặt mình thật xa lạ biết bao? Bà Trương Tuyết Lê cũng biết mình đã lỡ lời, vội vàng thanh minh: "Ông Tần, tôi biết tôi nói sai rồi, tôi không cố ý đâu, chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!"
"Nếu bà đã không ưa nhà Kiến Quân, vậy thì thôi! Từ giờ tôi sẽ không đến đó lấy hàng nữa, cứ đi nhà khác nhập. Tôi làm theo ý bà, vậy đã được chưa?" Ông Tần chế nhạo nói, giọng đầy mỉa mai.
Bà Trương Tuyết Lê vội vàng kêu lên: "Ấy ông Tần, ông nói gì lạ vậy! Tôi đâu có cấm ông đi lấy hàng đâu chứ!"
Bà ta không muốn tốn nhiều tiền, hơn nữa, lấy trứng gà nhà người khác, cũng không chắc đã bán chạy được. Rốt cuộc, trứng gà nhà Kiến Quân, cũng không ít quả có hai lòng vàng ruộm!
"Bà còn muốn lấy hàng ở nhà Kiến Quân, vậy thì ngậm miệng lại cho tôi! Về sau nếu còn để tôi nghe được bà ngại đắt, vậy thì đi nhà khác nhập hàng đi!" ông Tần mắng xối xả. Bà Trương Tuyết Lê miệng nói vâng nhưng trong lòng thì bất phục, bèn đổi đề tài, nói: "Hôm nay chủ nhà lại tìm đến, bóng gió xa gần, không ngoài chuyện muốn tăng tiền thuê nhà."
"Nhà mình còn bao nhiêu tiền tiết kiệm?" Ông Tần hỏi, giọng trầm xuống.
Bà Trương Tuyết Lê sửng sốt, ngượng ngùng đáp: "Ông hỏi cái này làm gì vậy?" " Tôi định mua đứt cái cửa hàng này." Ông Tần nói rõ.
Bà Trương Tuyết Lê giật mình thon thót: "Cửa hàng này ít nhất cũng phải hai ba ngàn bạc, chúng ta làm gì có nhiều tiền đến vậy chứ?"
"Chuyện này hôm nay tôi đã nói chuyện với Kiến Quân, Kiến Quân bảo có thể cho tôi mượn." Tần Ái Quân liền nói.
Trương Tuyết Lê lúng túng cắn môi, đáp: " Nhưng dù sao cũng phải mượn anh ấy một số tiền lớn."
Tần Ái Quân sững sờ, hỏi: " Tôi nhớ không lầm thì trong nhà còn dư đến một nghìn rưỡi đồng cơ mà?"
Đôi mắt Trương Tuyết Lê không dám nhìn chồng: "Làm gì còn nhiều đến vậy, ông không biết củi gạo ngày càng đắt đỏ sao?"
"Còn lại bao nhiêu?" Nghĩ đến những người bên nhà mẹ đẻ của vợ, sắc mặt Tần Ái Quân lập tức sa sầm.
Trương Tuyết Lê lại cắn môi, nhỏ giọng nói: "Lần trước mẹ tôi không phải nói trời lạnh giặt quần áo tay bà ấy sưng vù cả lên sao, tôi mới gom góp tiền mua cho bà ấy một chiếc máy giặt, mất đứt ba trăm đồng."
Mặt Tần Ái Quân tối sầm lại. "Những quần áo đó để mẹ bà giặt sao? Mấy cô con dâu của bà toàn ăn bám à? Ngay cả nhà tôi còn chưa có máy giặt kia kìa!"
"Mấy thứ đó đều do tôi bỏ tiền túi ra mua cả." Trương Tuyết Lê nói.
"Vậy rốt cuộc trong nhà còn thừa bao nhiêu!" Tần Ái Quân trầm giọng hỏi.
"Thừa, chỉ còn lại hơn bảy trăm đồng." Trương Tuyết Lê rụt rè đáp.
"Hơn bảy trăm ư?" Mặt Tần Ái Quân lập tức biến sắc. "Vậy số tiền còn lại đi đâu hết?"
"Cho em trai tôi mua xe đạp cưới vợ, lần trước chị gái tôi thân thể không được tốt, tới mượn tôi hai trăm đồng, còn có của hồi môn cho em gái nữa..." Trương Tuyết Lê nhìn sắc mặt đen sì của chồng, tự biết mình không thể giấu giếm được nữa, bèn khai tuốt.
Mặt Tần Ái Quân đen sầm lại, tưởng chừng có thể vắt ra mực, cuối cùng ông ta không thể nhịn được nữa mà gầm lên: " Tôi, Tần Ái Quân cưới con gái nhà họ Trương chứ đâu phải rước tổ tông nhà họ Trương về thờ! Tôi nói cho cô biết, Trương Tuyết Lê, ngay bây giờ lập tức về nhà mẹ đẻ mang tiền về đây cho tôi! Nếu thiếu một đồng thôi, Trương Tuyết Lê, tôi sẽ dắt cô ra Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn!"