Cuối cùng cũng sinh rồi.
Sinh một cậu con trai bụ bẫm, nặng năm cân tám lạng.
Lúc này, mẹ Quý nhận được tin báo từ mẹ Tô cũng đã chạy tới. Vì đã có cháu gái Nhân Nhân rồi, nên đối với mẹ Quý, đứa bé này là trai hay gái đều không còn quá quan trọng, chỉ cần mẹ tròn con vuông là tốt rồi. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, ai lại chê có nhiều cháu trai bao giờ?
Vì vậy, khi nghe nói là một cháu trai bụ bẫm, mẹ Quý cũng vô cùng hớn hở, cười nói với mẹ Tô: "Bà thông gia ơi, Đan Hồng nhà mình đúng là người có phúc!"
Mẹ Tô cũng đặc biệt thấy nở mày nở mặt, cười đáp: "Cái này cũng phải nói là Kiến Quân có bản lĩnh đấy chứ." Hai bà thông gia lúc này đều phấn khởi ra mặt.
Sau khi mọi thứ đã được thu xếp đâu vào đấy, đứa bé cũng đã yên giấc bên mẹ. Đây là đứa con thứ hai của Tô Đan Hồng, cô sinh khá thuận lợi, lại có tinh thần tốt, cảm thấy cả người dường như căng tràn sức sống.
Có điều, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của con đang say ngủ cạnh mình, cô cũng dần trở nên bình lặng, rồi cảm giác buồn ngủ chậm rãi ùa đến, và cô lịm dần vào giấc ngủ.
Cô ngủ thẳng một mạch đến hơn năm giờ chiều, là bị cơn đói bụng đánh thức. May mắn thay, có cả mẹ chồng lẫn mẹ ruột ở đây, tự nhiên sẽ không để cô phải chịu đói.
Thế nhưng, hiện tại cô cần ăn uống thanh đạm, chỉ một bát cháo hoa lót dạ, những món khác tạm thời chưa thể dùng.
Lần này, cô cũng khá nhanh đã xuống sữa, bé thứ hai sẽ sớm được bú.
So với Nhân Nhân hồi trước, đứa nhỏ này rõ ràng có vẻ 'hăng' hơn, b.ú sữa cũng đặc biệt mạnh. Răng còn chưa mọc đã vậy, sau này không biết còn đến mức nào nữa?
Vì lẽ đó, Tô Đan Hồng lập tức quyết định, sẽ sớm cai sữa cho thằng bé!
Thằng bé thứ hai còn không hay biết, chính vì cái nết ăn uống hăng say quá mức của mình mà đã khiến mẹ nó phải đề phòng đến vậy.
Tin Tô Đan Hồng sinh đứa thứ hai rất nhanh đã lan truyền. Quý Kiến Quân đã đi nộp tiền phạt, tròn bốn trăm đồng. Bấy giờ, thằng bé mới được đưa vào sổ hộ khẩu.
Tên của đứa bé thứ hai, vợ chồng anh cũng đã sớm tính toán kỹ lưỡng: nếu là con trai thì gọi là Quý Kỳ, còn con gái sẽ là Quý Hân.
Hiện giờ, vì là một cậu con trai, vậy thì cứ gọi là Quý Kỳ.
Bé thứ hai của Tô Đan Hồng là sinh ở bệnh viện, thế nhưng đến ngày thứ ba sau sinh, đã được Quý Kiến Quân bọc kỹ càng đưa về nhà chăm sóc.
Hiện giờ, mẹ Quý đang bận bịu với vườn dâu tây và luống dưa hấu trên núi. Hơn nữa, bà còn phải trông Nhân Nhân và Yên Nhi. Thế là, Quý Kiến Quân bèn mời cha mẹ vợ sang đây. Anh nói: "Mẹ ơi, mẹ giúp con chăm sóc Đan Hồng một thời gian, chờ cô ấy ở cữ xong rồi thì mẹ lại về nhà."
Hiện giờ, mẹ Tô quả thực khá nhàn rỗi, mọi chuyện lặt vặt trong nhà đều có chị dâu cả Tô lo liệu. Mẹ Tô cũng đã hứa với chị ta rằng, chỉ cần chị ta chăm sóc nhà cửa cẩn thận, không lén lút giấu giếm hay ăn vụng, sau này nếu chị ta qua đây làm việc, số tiền kiếm được bà sẽ không lấy đi một nửa.
Đây quả là tin mừng đối với chị dâu cả Tô, chị ta vội vàng đáp ứng ngay. Đúng là "buồn ngủ gặp chiếu manh".
Chị ta lập tức vỗ n.g.ự.c bảo đảm, để mẹ Tô cứ việc yên tâm. Chị còn gọi đứa con lớn cầm sổ ghi chép lại cho mình, mỗi ngày gà mái trong nhà đẻ bao nhiêu trứng, ăn bao nhiêu, sau đó tính toán xem còn dư lại bao nhiêu thì nhờ chú hai mang đi bán.
Nghe chị ta nói vậy, mẹ Tô cũng đánh giá chị ta cao hơn một chút: "Nếu con có thể không chịu thua kém như thế, vậy mẹ cũng có thể tạm thời yên tâm giao quyền quản gia cho con. Thế nhưng, nếu con làm việc khiến mẹ không vừa ý, vậy sau này con cũng đừng hòng có lúc sẽ lại cầm quyền." "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con cũng là mẹ của ba đứa trẻ rồi, chẳng lẽ con không hiểu những điều này ư? Mẹ cứ việc chăm sóc tốt cho cô em chồng của con, đến lúc đó chú em rể kia ra tay hào phóng, khẳng định là không thiếu được chỗ tốt cho mẹ đâu." Chị dâu cả Tô nói.
"Cũng là con gái ruột của mẹ, mẹ qua chăm sóc một chút là chuyện nên làm, chỗ tốt hay không tốt gì mà nói!" Mẹ Tô tức giận nói.
"Vâng vâng vâng, là con nói sai ạ." Chị dâu cả Tô vội vàng nói.
Thế là, mẹ Tô đã đến nhà họ Quý, còn những chuyện khác ở nhà mình đều giao cho chị dâu cả Tô lo liệu.
Có mẹ Tô ở đó, Quý Kiến Quân quả thực đã thở phào nhẹ nhõm.
Mọi việc trong nhà cũng đã đâu vào đấy, mẹ Quý thì tần tảo lo toan việc nhà, chăm sóc Yên Nhi cùng Nhân Nhân. Mẹ Tô thì chuyên tâm đỡ đần, chăm sóc riêng cho Tô Đan Hồng, nhờ vậy Kiến Quân mới yên lòng làm những việc khác.
Đàn gà con trên núi đã được nuôi dưỡng từ mùa đông năm ngoái, giờ đã phổng phao thành gà trưởng thành, sắp tới đây có hơn năm trăm con. Tuy rằng Tô Tiến Đảng làm ăn ở trên trấn cũng khá, thế nhưng mỗi ngày cũng chỉ tiêu thụ được bốn, năm con gà, trứng gà thì khá hơn, mỗi ngày bán được dăm ba khay.
Việc làm ăn bên chỗ ông Tần cũng khá thuận lợi, cứ ba ngày ông lại ghé một lần, mỗi chuyến cũng chỉ lấy mười mấy, hai mươi con gà, chưa phải là số lượng lớn.
Với hơn năm trăm con gà trưởng thành và thêm một lứa gà con đang lớn, đây quả là một nguồn thu nhập không nhỏ. Nuôi nhiều cũng tốt, chỉ cần thường xuyên ghé trạm y tế mua thuốc khử trùng về, rồi chú ý vệ sinh chuồng trại cho chúng là được. Vì lẽ đó, Quý Kiến Quân đã tính toán đâu ra đấy, muốn đánh một chuyến gà sống lên thành phố Đại Học bán. Dù sao nuôi nhiều gà như vậy, mỗi ngày cũng ngốn một khoản không nhỏ, tuy rằng thức ăn chủ yếu là cám, khoai lang băm, cùng với cỏ linh lăng.
Nhưng để tăng cường lượng thức ăn cho chúng, mẹ Quý còn chuyên tâm trồng thêm nhiều loại rau, phơi nắng bên cạnh chuồng gà. Cứ đủ rồi là cắt ném cho gà ăn, các món phụ khác cũng phải có thêm mới phải.
Vì lẽ đó, hôm nay Quý Kiến Quân sắp xếp xong công việc trong nhà. Sáng sớm ngày thứ hai, Kiến Quân và cha Quý, hai cha con lập tức trực tiếp lên đường đến thành phố Đại Học, chở đầy cả một xe gà sống. Chưa từng đến thành phố Đại Học bán hàng bao giờ, nên cha Quý không khỏi lo lắng, trước khi đi còn hỏi: "Chở nhiều thế này liệu có bán hết không con?"
Cả một xe gà sống này, mỗi chiếc lồng xếp vào bốn, năm con, tổng cộng mười lăm lồng, ngót nghét sáu mươi, bảy mươi con gà. Nhiều như vậy, sợ là không bán hết được thật.
Thế là cha Quý nói: "Nếu không bán hết, vậy thì bán rẻ một chút thôi."
"Cha đừng lo lắng, gà của chúng ta chất lượng tốt, không thể bán rẻ được đâu. Hơn nữa, vào trong thành mà bán quá rẻ, những người nhiều tiền kia còn cho rằng hàng của mình không tốt. Gà của chúng ta khỏe mạnh thế này cơ mà, thịt cũng thơm nữa," Quý Kiến Quân cười cười nói.
Cha Quý nghe vậy cũng gật gù, không nói thêm gì.
Sau đó đi tới thị trường bên kia, cha Quý đã được một phen mở rộng tầm mắt trước sức mua của các cô bác, ông bà ở thành phố Đại Học này.
Đặc biệt là một, hai người, nhìn thấy con trai của ông tựa như đã quen biết từ lâu. "Cháu trai sao giờ mới tới? Chúng ta mong cháu mãi đấy!" Một cụ ông cười nói.
" Đúng vậy đó, năm ngoái những món như thịt cừu, trứng gà đã mua, giờ đã ăn hết sạch rồi," Một người khác tiếp lời.
"Đừng nói những thứ như trứng gà, thịt, ngay cả mật ong tôi uống ngày hai thìa cũng đã hết nhẵn rồi. Đúng rồi, lần này còn có mật ong không?" Một bác gái hỏi.
Cảnh mua bán trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Dù trên tay ai nấy cũng đã lỉnh kỉnh chút thức ăn, nhưng vừa thấy Quý Kiến Quân tới, mọi người liền lập tức xúm lại, rõ ràng là còn muốn mua thêm. "Hôm nay cháu chỉ bán gà sống thôi ạ. Nhưng nếu các chú các thím tin tưởng cháu, thì cứ mua về mà tẩm bổ cho khỏe người nhé!" Quý Kiến Quân cười nói.
"Làm sao mà không tin được! Gà sống này đâu phải chưa từng mua qua, thịt thơm lừng cả xóm. Chỉ là năm ngoái mua có hai con, thằng cháu đích tôn của tôi nó mè nheo đòi ăn, mua chỗ khác thì nó lại chê ỏng chê eo." Một bác gái nói, giọng tiếc rẻ. "Thịt gà ấy đúng là ngon thật. Con gà này bây giờ một cân giá bao nhiêu tiền vậy?"