Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 147

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Tô Đan Hồng thoáng đỏ mặt. Nhưng được mọi người tin tưởng như vậy chẳng phải là chuyện tốt sao? "Vậy còn Ái Sâm thì sao ạ?" Tô Đan Hồng hỏi. ""Cháu cứ yên tâm về thằng Ái Sâm. Nó tuyệt đối sẽ làm việc chu đáo, đâu ra đấy. Nếu không phải đứa có tiền đồ, thím cũng chẳng dám tiến cử cho cháu đâu." Thím Dương vỗ n.g.ự.c bảo đảm. Tô Đan Hồng gật gù: "Lương tháng ba mươi đồng, không bao ăn uống. Thím nhớ nói rõ với nó. Nếu làm tốt, sau này có thể sẽ được tính là người nhà, có chế độ đãi ngộ tốt hơn."

"Vâng, thím sẽ nói rõ với nó ngay. Vậy bao giờ thì bắt đầu làm việc ạ?" Thím Dương vội vàng hỏi.

"Sáng tinh mơ ngày mai, bảy rưỡi nó tới nhà cháu tập hợp. Lúc đó còn có mấy người khác nữa." Tô Đan Hồng dặn dò.

Chờ Tô Đan Hồng ôm Te Te trở về, thím Dương bỏ dở cả công việc đang làm, tức tốc đi tìm đứa con trai thứ ba của mình.

"Mẹ, mẹ đến rồi! Yến Tử vừa nấu xong nồi canh đậu, con đi lấy cho mẹ nhé." Dương Ái Sâm vốn đang ở nhà bổ củi, thấy mẹ đến thì vội nói. Thím Dương vẫn có phần hài lòng, đứa con trai thứ ba này của bà quả thật hiếu thảo hơn hẳn thằng cả với thằng hai. Bà đáp: "Không cần đâu, mẹ sang đây là có chuyện muốn bàn với con. Lần trước không phải con nhờ mẹ hỏi xem bên Kiến Quân có thiếu người làm không đấy ư?"

""Chắc bên đó chẳng thiếu người đâu ạ." Dương Ái Sâm nghe vậy thì thở dài thườn thượt."

Trong thôn này, ai mà không ngấp nghé, thèm muốn một chân làm việc ở vườn trái cây kia chứ?

Lương tháng ba mươi đồng bạc, ngày lễ ngày tết còn được biếu một giỏ hoa quả làm quà Tết. Hơn nữa, vừa có thể lo liệu việc nhà mình. Chỉ cần chịu khó một chút, thì làm cả hai việc cũng không thành vấn đề.

Ba mươi đồng lương tháng, đặt ở cái làng này thì đúng là một khoản tiền công trên trời.

Đồ ăn thức uống trong làng đều là tự cung tự cấp, quần áo thì quanh năm suốt tháng cũng chẳng mấy khi sắm sửa bộ mới. Một tháng trôi qua, cơ bản không phải tiêu pha gì mấy. À phải rồi, giờ có điện rồi, mỗi tháng phải nộp thêm mấy hào tiền điện, ngoài ra thì chẳng phải chi tiêu gì thêm.

Nếu cầm được khoản tiền công ổn định này, vậy cơ bản đều có thể tích cóp được kha khá.

Một tháng ba mươi đồng bạc, một năm chính là ba trăm sáu mươi đồng!

Đây là một khoản tiền lớn biết bao chứ.

Nhìn hai nhà Hứa Ái Đảng cùng Quý Hồng Quân, vốn dĩ những tháng ngày của họ chẳng khá giả bằng nhà mình, thế mà bây giờ thì sao? Sân nhà đã được cải tạo mới, cuộc sống ngày càng có da có thịt, ngay hôm qua, anh ta còn thấy mình đi mua thịt, đây là lần thứ hai trong tuần anh ta mua thịt rồi!

Từ trước đến nay ngay cả cháo cũng không thể húp no, vậy mà giờ một tuần có thể ăn hai bữa thịt, điều này còn phải nói sao?

Vì lẽ đó, anh ta mới muốn đi làm việc, liền nhờ mẹ mình nói giúp một tiếng, nhưng kết quả lại khiến anh ta thất vọng không ngớt, không thiếu người. Nếu không, anh khẳng định sẽ tranh thủ, anh tự nhận thấy mình làm việc không thua kém bất kỳ ai.

"Trước đây đúng là không thiếu người, nhưng hiện tại Kiến Quân đã tiếp tục nhận thầu ngọn núi sát vách, nó muốn trồng cây ăn quả, việc khẳng định là không ít. Mới vừa rồi Đan Hồng lại đây nói với mẹ, muốn để lại một vị trí cho con, hỏi con có muốn làm hay không. Một tháng ba mươi đồng tiền, không bao ăn ở. Nếu như làm việc tốt, sau này có thể được làm công dài hạn." Thím Dương cười nói.

"Mẹ, con có thể làm, con có thể làm tốt!" Dương Ái Sâm vội vàng nói.

Thím Dương cười: "Mẹ biết, mẹ đã đồng ý cho con rồi. Ngày mai bảy rưỡi sáng đi sang nhà Kiến Quân tập hợp, đến lúc đó cần làm gì, làm như thế nào, Kiến Quân sẽ dặn dò các con." "Vâng ạ!" Dương Ái Sâm đáp lại. Thím Dương nói xong việc chính, lúc này mới hỏi: "Vợ con đâu rồi?" "Yến Tử dắt Tam Nha đi hái cà chua trong ruộng, định đem lên trấn bán." Dương Ái Sâm nói.

"Bán được bao nhiêu tiền với chút cà chua đó chứ. Sau này để nó chăm sóc ruộng nương cho tử tế. Còn có Tam Nha, Tam Nha cũng sắp tới tuổi đi học rồi." Thím Dương nói.

"Vâng, năm nay sẽ đưa con bé đi học." Dương Ái Sâm gật đầu nói.

"Sau này con cứ siêng năng làm việc, nếu con làm việc gì cũng giỏi giang, Kiến Quân cùng Đan Hồng đều là người phúc hậu, sẽ không bạc đãi con đâu." Thím Dương dặn dò. "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Hai vợ chồng nó đối xử với người khác chân tình, trong thôn ai mà chẳng tin được?" Dương Ái Sâm cười nói. Hiện tại muốn nói ai có danh tiếng tốt nhất trong thôn, thì không ai khác ngoài vợ chồng Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng.

Ngay cả trẻ con trong thôn, bao gồm cả con gái anh ta, đều hồ hởi kể lể về chú Kiến Quân và dì Đan Hồng. Nguyên nhân là vì sao? Chính là bởi vì trên núi cũng tuyển cả lao động nhí.

Hiện tại đang tuyển đó, mỗi sáng sớm trước khi đến trường cũng có thể đi hái quả, ngày nghỉ không cần đến trường cũng có thể đi hỗ trợ các việc như làm cỏ, đều sẽ có tiền công, hơn nữa cũng sẽ có đồ ăn, hoặc là đổi lấy trứng gà đem về.

Chuyện này đối với bọn nhỏ trong thôn mà nói không thể nghi ngờ là một việc tốt đẹp và đáng tự hào.

Có một hai đứa làm việc đặc biệt ra sức, bình quân mỗi ngày có thể kiếm được một quả trứng gà, gần như là xuất sắc nhất rồi.

Dâu tây bọn trẻ ăn không thiếu, hơn nữa ăn thì không tính tiền. Nếu như có Quý Kiến Quân ở đó, còn có thể để bọn chúng cầm nhiều một chút về cho anh chị em trong nhà.

Vì lẽ đó bọn nhỏ trong thôn nói tới Quý Kiến Quân, ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

Nói đến Quý Kiến Quân, anh hiện tại chính là đang ở trong thị trấn đây.

Ông Tần nghe nói anh còn nhận thầu thêm một ngọn núi, lập tức giơ ngón cái lên khen: "Kiến Quân, cậu giỏi thật đấy!"

Quý Kiến Quân cười cười: "Chuyện này còn chưa biết có thể trồng trọt được hay không đây, về mấy giống cây ăn quả, cháu vẫn phải nhờ cậy ông chọn giúp mới được."

"Việc này cứ để tôi lo liệu." Ông Tần lập tức vỗ n.g.ự.c nói: "Hôm nay tôi không kịp, ngày mai tôi sẽ lái xe đến tìm cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau đi, tôi cam đoan sẽ chọn cho cậu những loại giống thượng hạng nhất, không để cậu phải thất vọng như lần trước đâu."

"Vâng." Quý Kiến Quân đáp lời: "Tình hình buôn bán dạo này thế nào rồi, dâu tây có bán chạy không?"

"Bán được chứ! Mấy loại hàng nhập từ chỗ cậu, đều đắt như tôm tươi ấy chứ." Ông Tần cười sang sảng: "Ai đã nếm thử một lần là chỉ có mê mẩn thôi!"

"Thế thì tốt quá. Việc buôn bán này phải cố gắng duy trì, xem sau này có thể mở rộng quy mô hơn nữa không. Cháu thấy bên thành phố Đại Học có không ít cửa hàng lớn, không chừng sau này ông cũng có thể phát triển thêm chi nhánh ở khu đó." Quý Kiến Quân nói.

Ông Tần cười đáp: "Ôi chao, việc đó thì còn phải chờ xem sao. Hiện tại có thể nuôi sống cả nhà, tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Hơn nữa, với đàn ông đã có gia đình như chúng tôi, đâu còn dám liều lĩnh như thuở độc thân nữa. Lấy vợ rồi, làm gì cũng phải suy đi tính lại, liệu vợ con có gánh chịu nổi hậu quả nếu mình thất bại không."

Lúc chưa cưới vợ, thích liều cỡ nào thì liều thôi, dù sao thì một người ăn no cả nhà không lo, bởi vì lúc đó cả nhà cũng chỉ có mỗi một mình mình mà thôi.

Quý Kiến Quân trao đổi xong xuôi công việc chính thì cáo từ ra về.

Trương Tuyết Lê nghe xong liền bĩu môi nói với ông Tần: "Ông không thể nào cứ khoác lác như vậy mãi được, chẳng lẽ không biết giữ kẽ một chút sao? Cứ như ông, nhỡ sau này cậu ấy tăng giá thì tính sao?"

"Tăng giá là chuyện thường tình ấy mà. Nếu Kiến Quân có tăng giá, thì tôi cũng sẽ tăng giá bán ra. Tóm lại, chúng ta không đời nào chịu thiệt được." Ông Tần tặc lưỡi nói, chẳng coi đó là việc to tát gì.

Giờ cái gì mà chẳng lên giá ầm ầm. Hàng của Kiến Quân tốt đến vậy, việc tăng giá chẳng phải quá đỗi bình thường sao. Bản thân ông ta gần đây cũng đang băn khoăn, liệu mình có nên điều chỉnh giá bán hay không.

Trương Tuyết Lê lúc này cũng chẳng dám nói thêm lời nào quá đáng, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Sang năm ông định đi làm không công giúp cậu ấy thật sao?"

"Việc này mà còn phải hỏi sao? Huynh đệ của tôi tìm tôi giúp đỡ, tôi có thể tính toán thiệt hơn gì được chứ? Kiến Quân đã cho tôi mượn tròn hai ngàn đồng để mua lại cái cửa hàng này đây, sao tôi không thấy bà nói được vài câu tử tế về thằng bé Kiến Quân nhỉ?" Ông Tần vừa nghe ngữ điệu này của vợ liền vặc lại ngay tức khắc.

Trương Tuyết Lê thấy sắc mặt chồng đen sì, biết là đã giận thật rồi, vội vàng nói: " Tôi... tôi cũng không có ý gì khác đâu, tôi chỉ là tiện miệng nói vậy thôi mà."

"Nói một chút cũng không xong đâu! Bà nghe cho rõ đây, nếu bà không hài lòng thì cứ về nhà họ Trương của bà mà ở! Nếu không thì lập tức câm miệng cho tôi! Sau này mà còn lải nhải bên tai tôi những lời đó nữa, tôi sẽ tự tay lái xe chở bà về ngay đấy!" Ông Tần nói.

Trương Tuyết Lê sợ đến xanh mặt. Nhà mẹ đẻ của bà ta, giờ trên cơ bản đã xem như đoạn tuyệt quan hệ rồi. Bảo bà ta về ư? Bà ta biết về đâu chứ, nên chẳng dám hé răng thêm lời nào.

Ông Tần dọa vợ một hồi rồi cũng chẳng thèm để ý đến bà ta nữa. Ông để bà ta ở lại trông cửa hàng, còn mình thì lái xe đi thu trước thời hạn những mẻ rau củ quả cần nhập vào ngày mai.

Những thứ như cà chua, mướp, dưa chuột... hiện tại cũng đã có thể thu hoạch sớm rồi. Mấy loại rau lá thì cứ để sau vậy, dù sao cũng không đến nỗi thiếu hụt trong vài ngày tới. Kiến Quân bên đó đang bận rộn hiếm thấy, tất nhiên là phải ưu tiên lo liệu cho bên này trước đã.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 147