Mẹ Quý nhìn thấy cô đem theo một cái ấm nhỏ, trong lòng cũng hiểu rõ, không nói nhiều lời mà đồng ý với cô. Bà còn dặn cô không cần lo lắng mà vội vã quay về, cứ đợi Kiến Quân rồi hai đứa cùng về cũng không muộn.
Tô Đan Hồng mỉm cười, coi như ngầm đồng ý. Cô đi đến ngọn đồi bên cạnh, nhìn thấy Quý Kiến Quân vẫn đang tất bật. Hiện tại chỉ mới bốn giờ ba mươi chiều. Hơn nữa, đang trong khoảng thời gian lập xuân nên trời chậm tối, nhưng anh cũng không đòi hỏi quá nhiều. Anh chỉ dặn Dương Ái Sâm, Hồ Kiến Quốc và Vương Đại Cương, ba người họ trông coi một nửa số cây ăn trái đã chở đến sáng nay, còn lại một nửa để sáng hôm sau làm nốt là được.
Ba người đàn ông lực lưỡng nên công việc được xử lý đâu ra đấy. Chỉ vỏn vẹn hai ngày đã nhổ sạch cây con đã lớn, loại bỏ những cây yếu và vun đất gọn gàng. Nếu bà con trong thôn muốn lấy những cây ăn quả bị loại bỏ này về trồng, họ có thể đến đây lấy, nhưng mỗi người chỉ được lấy hai hoặc ba cây. Ai nấy đều vui mừng khôn xiết, coi như được hưởng chút lợi lộc.
Nếu đem những cây con này trồng ở sân sau nhà, tuy phát triển hơi lâu nhưng khi lớn lên cũng có trái cây cho cả nhà ăn, chẳng phải là một khoản hời sao?
Giống cây ăn quả mới này đều là loại tốt cả, chính anh và ông Tần đã cùng nhau đi kiểm tra. Mấy ngày nay ông Tần bận rộn không ngơi tay cùng Kiến Quân, mãi cho đến bây giờ ông ấy mới có thể nghỉ ngơi. Quý Kiến Quân bắt hai con gà trống đưa cho ông Tần về nhà tẩm bổ. Ông Tần một mực từ chối, chẳng chịu nhận chút quà nào, còn nói Kiến Quân xem ông ấy như người ngoài nên mới khách sáo đến vậy, anh em giúp nhau một chút thì có gì mà phải khách khí?
Hơn nữa, ông ấy cũng đâu có quá mệt nhọc. Việc vận chuyển cây ăn quả đều đã có Vương Đại Cương và Dương Ái Sâm lo liệu cả rồi, cho nên ông Tần vốn dĩ cũng chẳng tốn nhiều sức lực.
Quý Kiến Quân cười cười, cũng không ép ông ấy nữa. Nếu ông Tần đã một mực từ chối, anh cũng không thể làm ra vẻ xa cách mà nhét vào tay ông.
Đợt trồng cây lần này phức tạp hơn trước, nhưng chỉ cần nơi nào có thể trồng được, Kiến Quân đều sẽ trồng hết. Tuy nhiên, anh trồng nhiều nhất vẫn là anh đào, bởi anh đào rất dễ bán, hơn nữa giá cả cũng rất tốt. Do vậy, anh tập trung trồng anh đào nhiều hơn một chút, trên hai ba ngọn núi này đều ngập tràn sắc anh đào.
Còn những loại trái cây khác thì chỉ trồng rải rác một ít. Dù sao thì Kiến Quân cũng không phải lo chuyện đầu ra cho trái cây nhà mình. Chỉ cần xe tải đến vận chuyển đi bán là sẽ có người tranh nhau mua. Có người hỏi anh sao không chở nhiều hơn, anh nói không thể chở quá nhiều, còn dư sẽ không bán hết được. Thế nên, Quý Kiến Quân chẳng cần bận tâm đến những vấn đề mà những người nông dân trồng cây ăn quả khác phải đau đầu suy nghĩ.
Và năm nay, anh còn nảy ra ý định có nên mua một cửa hàng ở khu chợ gần trường đại học để việc buôn bán ổn định hơn không?
Nhưng nếu đã mua cửa hàng rồi thì ai sẽ trông coi? Những chuyện như thế này chỉ có thể giao cho người mình tuyệt đối tin tưởng.
Quý Kiến Quân nhíu mày suy nghĩ. Anh cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Vốn dĩ anh cảm thấy đứa em gái Vân Vân là người đáng tin cậy nhất, nhưng hiện tại anh đối với cô em này chỉ còn thất vọng vô cùng. Nếu giao việc này cho cô ta, e rằng anh sẽ càng thêm lo lắng không yên.
Vì vậy, anh luôn giữ kín suy nghĩ này trong lòng, không thổ lộ cùng ai. Anh muốn để sau này rồi hãy tính tiếp.
Quý Kiến Quân tiếp tục làm việc cùng với mọi người. Khi gần đến giờ nghỉ trưa, anh thấy vợ mình đang đi đến.
"Vợ à, sao em lại đến đây?" Quý Kiến Quân lập tức vui vẻ hỏi.
"Em đến đây xem việc trồng trọt của anh thế nào rồi?" Tô Đan Hồng cười đáp.
"Cũng không tệ lắm, đi thôi, anh dẫn em đi xem một chút. Để anh cho em xem mấy cây anh đào anh mới vừa trồng, trông đẹp lắm!" Quý Kiến Quân nhìn thấy cô cầm một cái ấm trà trong tay, ngầm hiểu ý mà nói.
"Được." Tô Đan Hồng mỉm cười. Sau khi chào hỏi Dương Ái Sâm, Hồ Kiến Quốc, Vương Đại Cương và cả bác cả Quý, cô mới cùng Kiến Quân rời đi. Hai vợ chồng mang theo bí mật nhỏ của mình, cùng nhau tản bộ.
Tô Đan Hồng tưới nước cho mấy gốc cây ăn quả trong vườn, vừa nói: "Kiến Quân à, nếu vườn cây của chúng ta bắt đầu cho trái, sau này có nhiều hoa quả như vậy, anh đã nghĩ đến đầu ra chưa?"
"Đến lúc đó chúng ta cứ mang hoa quả xuống khu chợ gần trường đại học, chắc chắn sẽ bán hết thôi," Quý Kiến Quân nói. " Nhưng chúng ta cũng không thể tự mình mở quầy bán tràn lan được," Tô Đan Hồng bày tỏ sự lo ngại.
"Anh cũng đang tính mua đứt một cửa hàng ở khu chợ gần trường đại học, sau này để bán hoa quả nhà mình trồng. Có điều, anh vẫn chưa tìm được người trông coi đáng tin cậy," Quý Kiến Quân đáp lời.
Tô Đan Hồng mỉm cười, nói: "Thật ra em đã nghĩ đến một người, có lẽ sẽ rất thích hợp đấy."
"Là ai thế?" Quý Kiến Quân quay sang nhìn cô đầy vẻ tò mò.
"Anh còn nhớ lần đầu tiên em mang quần áo đến tặng anh không?" Tô Đan Hồng khẽ ngượng ngùng hỏi.
"Anh nhớ chứ." Quý Kiến Quân nhìn vợ mình, ánh mắt thấp thoáng nét buồn cười, anh biết cô đang thẹn thùng. Trước kia vợ anh từng là người nông nổi, bồng bột, nhưng những chuyện ấy giờ đã là quá khứ. Kể từ lần cô ấy vì chuyện Hầu Tử ham ăn bánh trứng mà giận dỗi đến mức dại dột muốn uống thuốc trừ sâu, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trở nên hiểu chuyện hơn hẳn. Với những chuyện cũ, cô ấy cũng chẳng còn mảy may nhắc lại nữa.
Kể từ khi họ kết hôn đã được ba năm, sau lần trở về ấy, cô ấy cũng dần dần mua sắm, tặng anh thêm nhiều vật dụng và quần áo mới.
"Đó là lần đầu tiên em đến cửa hàng bách hóa mua vải, lúc đó em chưa rành rọt gì cả. Nhưng có một chị gái đã tận tình giới thiệu cho em từng loại, từng chút một, chị ấy còn kiên nhẫn dạy em đan áo len nữa." Tô Đan Hồng hồi tưởng.
"À, có phải là chị gái lần trước đã nhờ chị Hồng mang quần lót đến biếu em không?" Quý Kiến Quân trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi lại.
"Dạ, đúng rồi ạ." Tô Đan Hồng gật đầu. Người chị gái ấy tên là Hà Chiêu Đệ, trước đây từng làm trong cửa hàng bách hóa. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, cửa hàng bách hóa trở nên vắng khách hẳn vì có rất nhiều doanh nghiệp tư nhân mọc lên như nấm. Chị Hà đã làm việc ở đó được vài năm, và chị ấy cũng đang có ý định xin nghỉ việc. Song, thu nhập của gia đình chị Hà không mấy khá giả, trong nhà còn có hai đứa nhỏ đang học cấp hai và một cô con gái út đang học tiểu học, quả thực gánh nặng đè lên vai chị ấy không hề nhỏ chút nào.
Chồng chị ấy đang làm việc ở thị trấn, trước đây cả hai vợ chồng đều có thu nhập, cuộc sống cũng xem như tàm tạm. Nhưng giờ chị ấy lại muốn xin nghỉ việc, vậy thì cơ bản là cả gia đình sẽ trông cậy hoàn toàn vào đồng lương của người chồng.
Nhưng bản thân chị Hà là một người rất tốt bụng. Mấy cô nhân viên bán hàng trong cửa hàng bách hóa thời ấy, ai mà chẳng thường hay nhìn mặt khách mà đối đãi? Vậy mà khi đó, cô vừa bước vào bên trong, chị ấy đã vô cùng thân thiện, tận tình chỉ dẫn cho cô, không chỉ giúp cô chọn được loại vải ưng ý mà còn kiên nhẫn chỉ cô cách đan len tỉ mỉ.
Cũng bởi tấm lòng nhiệt tình, hiếu khách đó của chị Hà, mà Tô Đan Hồng, vốn theo nguyên tắc "thêm bạn thêm bè", mỗi khi có dịp đi xuống thị trấn đều ghé thăm và trò chuyện với chị ấy một lúc. Mùa trái cây trong vườn chín rộ vào năm ngoái, cô cũng đem một ít đến biếu chị Hà.
Hôm nay cũng vậy, cô cũng tìm đến cửa hàng bách hóa trước để thăm chị Hà, nhưng tiếc là chị ấy không có ở đó. Thế là cô mới ghé qua chỗ chị Hồng, nhưng đáng tiếc chị Hồng cũng vắng mặt ở tiệm. Cô đành gửi lại giỏ dâu tây, nhờ nhân viên ở đó gửi hộ chị Hồng.
Trước đây khi cô sinh Nhân Nhân và Tê Tê, chị Cả Hà biết nhà cô có trang trại nuôi gà, không lo thiếu thốn thức ăn, nên chị ấy mới gửi biếu vài bộ quần áo trẻ em. Tuy không thân thiết như chị Hồng, người trực tiếp nhận Nhân Nhân làm con đỡ đầu, nhưng mối quan hệ giữa cô và chị Cả Hà cũng không đến nỗi nào. "Anh chỉ sợ chị ấy đem cả nhà lên đó, e rằng không tiện cho lắm?" Quý Kiến Quân cũng có chút lưỡng lự, đắn đo nói.