Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 154

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

thể làm tốt.

Cũng bởi mấy năm nay cuộc sống khấm khá hơn, chứ ngày trước khi chị ấy lớn chừng này, đã có thể quán xuyến công việc như một nửa người lớn rồi.

"Chị cả, chị hãy bàn bạc với anh cả một chút, xem anh ấy có bằng lòng đi cùng không." Tô Đan Hồng rất hài lòng, chị cả Hà nói làm là làm, tính tình không hề chần chừ chút nào, cho nên cô tiếp lời.

"Bảo anh ấy đi cùng ư?" Chị cả Hà sửng sốt.

"Dạ, nếu chỉ có một mình chị cả Hà, thì không được an toàn cho lắm." Tô Đan Hồng nói.

"Không cần, không cần đâu, tự chị đây có thể làm được mà. Chắc em chưa từng thấy lúc chị cả đây chửi nhau với người khác trước đây đâu, cầm một con d.a.o sắc ra, xem có thằng nào dám chửi chị không?" Chị cả Hà vui vẻ nói.

Tô Đan Hồng bật cười: "Chị cả, chị cứ đi hỏi thử xem. Nếu anh cả bằng lòng, thì xin nghỉ việc ở thị trấn, hai vợ chồng anh chị cùng lên Thành phố Đại Học, cũng không cần phải xa nhau. Mỗi tháng tiền lương sáu mươi đồng, thêm mười đồng tiền phụ cấp sinh hoạt, tổng cộng bảy mươi đồng. Chuyện chỗ ở, sẽ ở ngay trong cửa hàng. Kiến Quân sẽ tìm một chỗ rộng rãi một chút, đương nhiên nếu đã dám mời anh chị, thì tuyệt đối sẽ không để anh chị sống không tốt đâu."

Chị cả Hà sững sờ, cũng coi như đã hiểu rõ, Đan Hồng đến đây là để giúp đỡ chị. Nhưng chị ấy cũng là một người biết đủ, vội vàng nói: "Nếu hai vợ chồng chị cùng đi, vậy em trả lương cho bọn chị bốn mươi đồng là được, không cần trả nhiều đến thế. Chồng chị làm việc ở thị trấn mỗi tháng cũng chỉ được hai mươi ba đồng, trước đây chị làm ở bách hóa lương cũng không cao, cộng lại cũng được bốn mươi đồng." Đừng thấy chỉ có bốn mươi đồng, nhưng chiếu theo giá cả hiện tại, một tháng bốn mươi đồng thì cuộc sống đã có thể trôi qua rất tốt rồi, hơn nữa nếu có thể tiết kiệm, còn có thể dư dả chút đỉnh.

"Em dám trả như vậy hiển nhiên là có lý do của em, chỉ e đến lúc đó công việc bận rộn quá, chị cả, chị đừng bỏ cuộc giữa chừng nhé." Tô Đan Hồng cười nói.

"Cái này chắc chắn không thể nào. Đan Hồng em yên tâm, chị sẽ ghi sổ sách rõ ràng cho em, đến lúc đó các giao kèo, chúng ta tuyệt đối không thể qua loa, điều này em cũng không cần nể tình chị." Chị cả Hà lập tức nói. Trước đây lúc chị ấy làm ở cửa hàng bách hóa cũng phải ghi sổ sách, bán ra cái gì, bán được bao nhiêu tiền, nhập vào bao nhiêu hàng hóa, vân vân, tất cả đều ghi rõ ràng, lúc kiểm kê, căn bản vừa xem qua là hiểu ngay, không cần phải kiểm tra cực khổ như thế.

Trước đây, khi tính lương ở cửa hàng bách hóa, chị ấy cũng tỉ mỉ như vậy. Lần này, hai vợ chồng cùng nhau đi làm, mỗi tháng tổng cộng được bảy mươi đồng, mức lương bấy giờ là cực kỳ hậu hĩnh, cộng vào cũng đã gần trăm đồng rồi. Thế nên, chị ấy càng phải tính toán chi li hơn nữa. Chị biết rõ, những việc khác có thể xuề xòa, nhưng khoản này thì tuyệt đối không thể. Việc nào ra việc đó, phải tính toán rành mạch, không được sai sót dù chỉ một ly! Hơn nữa, chuyện này do Đan Hồng trực tiếp ngỏ lời, nên đôi bên đều vui vẻ.

Tô Đan Hồng cười nói: "Nếu em đã dám đến mời chị, đương nhiên sẽ coi chị như chị em ruột thịt, sẽ tin tưởng chị hoàn toàn."

Tô Đan Hồng lại nói chuyện với chị Hà một lát, lúc này mới dắt bé Tê Tê quay về.

Chị cả Hà bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, sau đó đóng cửa đi tìm mẹ chồng mình, kể chuyện này cho bà nghe.

"Có đáng tin không đấy con?" Mẹ chồng chị không khỏi hỏi.

"Mẹ ơi, có gì mà không đáng tin ạ. Cửa hàng của anh Tô Tiến Đảng bên phố Tây đằng kia, chỗ mẹ vẫn thường đi mua rau mỗi ngày ấy, Đan Hồng là em gái ruột của anh ấy. Cửa hàng của anh ấy bán trứng gà và gà, chính là gà lấy từ chuồng ở nhà Đan Hồng chuyển sang đấy ạ." Chị cả Hà vội vã giải thích.

"Ồ, là em gái thằng Tiến Đảng à? Thằng Tiến Đảng với vợ nó đều là người làm ăn đàng hoàng. Mẹ nhớ hồi nào cũng được chúng nó cho không hai quả cà chua với hai gốc hành lá mang về. Có lần đến nhà nó mua trứng gà, nó còn tự mình lựa cho mẹ trứng có hai lòng đỏ, chẳng bao giờ lấy thiếu của ai đâu." Mẹ chồng chị hết lời khen ngợi.

"Mẹ à, công việc này chắc chắn là đáng tin cậy. Con định dẫn Đại Sơn cùng lên Thành phố Đại Học làm ăn. Đến lúc đó ba đứa nhỏ, chắc phải nhờ mẹ và cha trông nom giúp vợ chồng con một thời gian. Đợi đến kỳ nghỉ hè, con sẽ về đón các cháu lên Thành phố Đại Học sống một dạo." Chị cả Hà nói.

"Chuyện trông nom thì con yên tâm, nhưng con phải gửi tiền về đều đặn nhé." Mẹ chồng chị ấy trả lời.

"Mỗi tháng chúng con sẽ tằn tiện gửi về ba mươi đồng ạ!" Chị cả Hà nói.

"Không thành vấn đề đâu con. Mẹ với cha con chỉ có một mình Đại Sơn là con trai, ba đứa cháu trai cháu gái, sẽ không bao giờ đối xử tệ với bọn chúng đâu." Mẹ chồng chị ấy hài lòng gật đầu nói.

Bà ấy với người chồng bị thương hồi còn trẻ, mãi cho đến năm ba mươi tuổi mới sinh được một đứa con trai độc nhất là Đại Sơn.

Cũng may đứa con dâu chịu khó, sinh được hai đứa cháu trai, một đứa cháu gái, cũng coi như có nếp có tẻ rồi. Bây giờ hai đứa ra ngoài kiếm tiền, đương nhiên bọn họ phải giúp đỡ một chút, bằng không sau này ai phụng dưỡng hai ông bà già này đây?

Dù sao người lớn tuổi làm phúc cho con cháu, sau này về già mới được an hưởng tuổi xế chiều tốt đẹp.

Chập tối lúc gần bảy giờ, Tôn Đại Sơn, chồng chị cả Hà, đạp chiếc xe đạp cà tàng về đến nhà. Anh ấy đã mệt mỏi rã rời suốt cả một ngày làm việc, trông không có chút tinh thần nào.

Chị cả Hà mang nước, đưa khăn mặt cho anh ấy. Rửa mặt xong xuôi, lúc này Tôn Đại Sơn mới tỉnh táo hơn chút.

"Đại Sơn này, em có chuyện này muốn nói với anh." Chị cả Hà cười tủm tỉm.

Tôn Đại Sơn nhìn chị ấy: "Anh vừa vào cửa đã thấy em cười tít mắt rồi, có chuyện gì vui vậy em?"

Chị cả Hà liền cười, đem chuyện hôm nay Tô Đan Hồng đến kể cho anh ấy nghe một lượt. Tôn Đại Sơn sửng sốt: "Thật vậy sao? Mỗi tháng trả chúng ta bảy mươi đồng ư?"

"Chuyện này còn có thể giả được sao? Đây là chính miệng Đan Hồng nói mà, Đại Sơn. Anh xin nghỉ việc ở đây đi, vợ chồng mình lên Thành phố Đại Học mà sống. Sau này nếu công việc thuận lợi, thì đón bọn nhỏ sang đó đi học, giáo dục ở trên ấy tốt hơn nhiều so với mình ở dưới này." Chị cả Hà nói.

"Không cần nói xa như thế, chẳng phải cửa hàng ở Thành phố Đại Học của cô ấy còn chưa xây xong sao? Công việc phụ giúp bên đó của anh còn phải quán xuyến đã chứ." Tôn Đại Sơn lắc đầu nói.

Bây giờ cả nhà đều phải dựa vào công việc này của anh, anh nào dám tùy tiện viết đơn xin nghỉ chứ? Trừ khi bên Thành phố Đại Học thật sự hoàn thành đâu vào đấy rồi, chắc chắn anh sẽ không chút do dự mà dứt áo ra đi, còn bây giờ anh không thể nghỉ được.

"Vậy anh cứ làm trước, đến lúc đó xin nghỉ cũng chưa muộn." Chị cả Hà nói: " Nhưng chuyện này anh có đồng ý không?"

"Nếu là thật, thì anh có thể không đồng ý sao? Mỗi tháng anh chỉ được hai mươi ba đồng, bên đó trả lương hậu hĩnh như vậy, nhưng anh chỉ sợ việc này không được đàng hoàng cho lắm." Tôn Đại Sơn nói, bằng không sao có thể trả lương cao như thế?

"Chính là trông coi cửa hàng, bán buôn hàng hóa, có thể có gì là không đàng hoàng chứ? Người ta đâu có kêu anh đi trộm đi cướp. Công việc trong nhà máy của anh, tốt hơn hả?" Chị cả Hà tức giận nói.

"Vậy được rồi." Tôn Đại Sơn gật đầu.

Nhìn thấy dâu tây trên bàn, anh hỏi: "Dâu tây ở đâu ra vậy? Chẳng phải bây giờ thứ này đắt đỏ lắm sao?" Anh có hơi tiếc tiền, kinh tế gia đình giờ đâu còn dư dả như trước nữa.

"Không phải em mua, là Đan Hồng mang đến." Chị cả Hà liền đáp.

"Mang đến nhiều vậy sao? Phải hơn hai cân lận à?" Tôn Đại Sơn ăn thử một quả, cũng gật đầu, rất ngon.

"Gần như bốn cân lận đấy. Em mang một cân sang cho cha mẹ, còn con trai với con gái anh vừa mới ăn không ít đâu." Chị cả Hà nói.

"Được rồi, nếu thật sự giống như em nói, anh sẽ viết đơn xin nghỉ việc. Công việc vất vả cực nhọc thế này, nếu không phải vì cả nhà, anh cũng thật sự không muốn làm nữa." Tôn Đại Sơn ngồi xuống, nói.

Chị cả Hà cũng biết chồng mình khó khăn, gật đầu không nói gì, chỉ thầm hi vọng công việc mà Đan Hồng nói có thể thành hiện thực. Coi sóc tiệm tùng, buôn bán hàng hóa, dù có mệt thì cũng thấm tháp vào đâu chứ? Dù sao vẫn tốt hơn hiện tại nhiều.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 154