Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 159

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

"Chị Hồng, chị đang ở đây sao?" Tô Đan Hồng cười nói: "Nếu biết chị ở đây, em đã mang số đồ em đã sắm sửa cho cửa hàng mới đến đây rồi."

Chân Miêu Hồng cũng không nghĩ tới hôm nay cô lại đến, cô ấy mỉm cười chào đón hai mẹ con cô vào bên trong, nói: "Chị cũng mới vừa trở về vào ngày hôm qua, còn đang định dọn dẹp lại một chút rồi đi gặp Nhân Nhân, thuận tiện hái một ít dâu tây về ăn. Chị nghe Tiểu Thúy nói, lần trước em mang dâu tây đến cho chị, dâu tây ăn rất ngon, chị ăn còn chưa kịp đã thèm."

"Vậy sao? Mà chị có bận gì không? Nếu không bận thì trưa nay về nhà ăn cơm với em nhé, em sẽ nhờ Kiến Quân hái giúp chị ít dâu tây." Tô Đan Hồng cười nói. "Cảm ơn em nhiều nha, hôm nay chị cũng chỉ có một mình nên cũng lười làm cơm." Chân Miêu Hồng nói.

Đem cửa hàng giao cho Tiểu Thúy quản lý, Chân Miêu Hồng cùng Tô Đan Hồng trở về thôn, trên đường đi, hai người chuyện trò rôm rả về việc mở cửa hàng buôn bán trên thị trấn.

Tô Đan Hồng cười nói: "Kiến Quân nhà em đã nhận khoảnh đất núi ở gần của bác cả anh ấy để tiện việc làm ăn rồi đó chị."

“Chính là ngọn núi mà lần trước em từng chỉ cho chị xem đó hả? Chị thấy ngọn núi đó trông không được tốt lắm, cây ăn quả liệu có phát triển được ở nơi đó không?” Chân Miêu Hồng hỏi. Cô ấy từng ghé qua đó một lần, và Tô Đan Hồng cũng từng giới thiệu qua, lúc đó cô ấy đã nói mảnh đất này không mấy màu mỡ.

Dù Chân Miêu Hồng không trực tiếp làm nông, nhưng những kiến thức cơ bản về đồng áng cô ấy vẫn nắm khá rõ. Tô Đan Hồng đáp: “Vì đất ở đó không thể trồng trọt bình thường được, cho nên em mới nhờ Kiến Quân gánh vác đó ạ.”

Chân Miêu Hồng nhíu mày, hỏi tiếp: “Sao Kiến Quân lại đồng ý vậy? Dù có là người thân trong nhà đi chăng nữa, nếu đất trên núi đó không tốt, vậy thì cũng không nên nhận công việc đó, đúng không? Chưa nói đến chuyện kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cái chính là mảnh đất nơi đó mà.”

Tô Đan Hồng cười nói: “Có lẽ nơi đó mà rơi vào tay người khác, thì cây ăn quả sẽ khó lòng mà phát triển. Nhưng nếu đã vào tay Kiến Quân nhà em thì lại khác, không thể nào mà không phát triển nổi đâu.”

Chân Miêu Hồng vẫn còn có chút không đồng tình, chuyện của cái núi kia, vấn đề quan trọng nằm ở mảnh đất chứ không phải hoàn toàn do sự quản lý.

“ Nhưng mà em cũng không bận tâm lắm, dù sao khu trồng cây ăn quả ở đó cũng đã sắp hoàn thiện rồi, giờ thì đang xây chuồng gà. Em cũng đang định nuôi thêm nhiều gà nữa.”

“Còn muốn nuôi thêm nữa sao? Nhưng rồi em sẽ bán ở đâu?” Chân Miêu Hồng hỏi.

Cô ấy từng ghé thăm nhà Tô Đan Hồng nên biết ở đó đã có một chuồng gà nuôi vài trăm con. Cô ấy còn nghe nói khi mùa đông gần tới, Kiến Quân đã bắt đầu xây dựng lại chuồng gà, và nuôi thêm một lứa nữa, mà lứa này cũng không phải ít ỏi gì.

Chỉ dựa vào mỗi cái cửa hàng tạp hóa ở trên thị trấn của Tô Tiến Đảng, lượng tiêu thụ không thể nhiều đến vậy. Hơn nữa, gà trên núi này năng suất đẻ trứng cực kỳ cao; cô ấy cũng nghe nói do thức ăn của chúng được trộn rất đặc biệt, khiến cho chúng có thể đẻ sai. Một số gà mái đang độ sung sức, một ngày thậm chí còn đẻ ra hai trứng.

Nhưng nhiều trứng gà như vậy, vậy thì bán đi đâu?

Tô Đan Hồng cười nói: “Cho nên Kiến Quân hôm qua mới đến thị trấn đại học để mua một cửa hàng. Hôm nay em đi tìm chị Hà, nhờ chị ấy và anh Tôn có thể đến dọn dẹp nơi đó một chút. Khi nào chị đến thị trấn đại học, em sẽ dẫn chị đi xem cửa hàng của em.”

Chân Miêu Hồng nghe vậy, cuối cùng cũng vỡ lẽ. Cô ấy nhất thời cũng cười nói: “Hai vợ chồng em giỏi đó, đúng là làm những chuyện thần không biết quỷ không hay, lặng lẽ mà đã có thể chạy đến tận thị trấn đại học mua một cửa hàng rồi.” Tô Đan Hồng khiêm tốn đáp: “ Nhưng mà chúng em làm sao so được với chị Hồng chứ?”

Chân Miêu Hồng cũng bật cười. Mấy năm nay cửa hàng của cô ấy quả thực buôn bán có lời không ít, có thể nói, số tiền cô ấy kiếm được so với tiền lương của chồng cô ấy thì đã cao gấp chục lần.

“Đan Hồng này, chị có tin tức này muốn nói với em. Tỉnh ta sắp tới sẽ có nhiều đổi mới, phát triển lắm. Tiền trong nhà của em và Kiến Quân nếu có dư dả, vậy thì mua đứt luôn là tốt nhất để tiện bề buôn bán lâu dài, không vướng bận chuyện thuê mướn phiền phức. Em xem, lỡ như sau ba tháng tiền thuê nhà lại tăng lên thì chẳng phải rất phiền sao.” Chân Miêu Hồng nói.

Tô Đan Hồng cười đáp: “Dạ, em cũng đã mua cửa hàng ấy rồi ạ.”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Chân Miêu Hồng cũng không hỏi cô ấy mua hết bao nhiêu tiền, và những vấn đề linh tinh khác. Dù sao, cửa hàng ở bên phía thị trấn đại học, cửa hàng nhỏ nhất cũng phải bốn ngàn đồng, lớn hơn một chút thì là năm ngàn đồng, cô ấy biết rất rõ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi về đến tận nhà.

"Chà, tay em khéo thật đấy! Mấy chậu cúc em trồng nhìn tươi tắn quá chừng." Vừa bước vào nhà, Chân Miêu Hồng đã say mê ngắm nhìn những chậu hoa cúc đặt trong sân. Dù chỉ là sắp đặt ngẫu hứng, nhưng những đóa cúc nơi đây lại mọc rất tốt, chỉ cần lướt mắt qua thôi cũng đủ cảm nhận sức sống căng tràn. Tô Đan Hồng mỉm cười đáp: "Nếu chị ưng ý thì em tặng chị hai chậu, chị đem về chăm sóc cho tốt nhé. Chắc chắn trước Tết Trung thu là sẽ bung nở hoa cho chị đó."

"Vậy thì chị chẳng câu nệ đâu nhé, chị xin hai chậu này vậy." Mặc dù Chân Miêu Hồng biết rõ Tô Đan Hồng trồng hoa cúc để bán kiếm lời, nhưng cô cũng rất rõ về tiềm lực tài chính của hai vợ chồng.

Chưa cần kể đến những khoản khác, chỉ riêng mấy căn nhà mà Kiến Quân và Đan Hồng đã mua thôi, giá giờ đã tăng lên đáng kể. Ba căn nhà cộng lại có lẽ đã vượt con số mười ngàn, một số tiền không hề nhỏ trong thời điểm này. Lại còn những cửa hiệu nằm ở mặt tiền đường nữa chứ… Dù Chân Miêu Hồng không thể biết chính xác tất cả, nhưng cô ấy nhìn thấy hai vợ chồng Đan Hồng rất cần kiệm, nên khoản tích lũy ắt hẳn không hề ít.

Bởi vậy, cô ấy cũng chẳng hề khách sáo với Tô Đan Hồng. Hai chậu hoa cúc này quả thực rất vừa mắt cô, trong hơn chục chậu, cô chỉ ưng mỗi hai chậu này thôi.

Tô Đan Hồng mỉm cười, rồi đi thay tã cho Tê Tê, xong xuôi lại cho con b.ú sữa. "Tê Tê nằm trên giường tự chơi một mình thế kia nhìn thích quá. Giờ thì em cũng đã viên mãn lắm rồi đấy, sinh hẳn hai cậu con trai, khiến bên nhà mẹ đẻ cũng được thể nở mày nở mặt." Chân Miêu Hồng cười nói.

"Em còn muốn sinh thêm một bé gái nữa cơ." Tô Đan Hồng đáp lời.

"Cái gì? Em còn muốn có con gái nữa sao?" Chân Miêu Hồng bất ngờ hỏi lại: "Tiền phạt chẳng nhẹ nhàng gì đâu nhé, sinh con thứ ba thì phạt gấp mười lần so với sinh con thứ hai đấy."

"Em biết chứ, nhưng cũng chẳng sao, tiền kiếm ra thì cũng để chi tiêu thôi mà." Tô Đan Hồng bình thản nói. Hồi sinh Tê Tê, cô đã phải nộp phạt bốn trăm đồng. Giờ đây nếu muốn sinh thêm đứa thứ ba, số tiền phạt sẽ là bốn nghìn đồng.

Hơn nữa, đây là trường hợp cả hai vợ chồng đều không làm việc trong các đơn vị nhà nước. Nếu mà đang công tác ở đơn vị mà sinh thêm con thứ hai, thì đừng mong còn được giữ vị trí công việc hiện tại.

Mặc dù hiện giờ Chân Miêu Hồng cũng có của ăn của để không ít, nhưng khi nghe những lời nói chẳng coi trọng tiền bạc như vậy từ Tô Đan Hồng, cô ấy không khỏi có chút thán phục.

Bốn nghìn đồng! Dù giá nhà cửa hiện tại đang tăng lên, nhưng với số tiền đó cũng có thể sắm được một căn nhà tươm tất rồi.

Vậy mà lại mang toàn bộ số tiền ấy đi nộp phạt, nếu là cô ấy, chắc chắn sẽ xót của lắm.

"Chị Hồng, chị qua đây phụ giúp em một tay với, trưa nay em muốn nấu vài món ngon." Tô Đan Hồng nhìn thấy Tê Tê đã ngủ say, biết cậu nhóc sẽ không thức dậy sớm. Thế là cô và chị Hồng cùng nhau đi vào bếp.

Hai người vừa trò chuyện vừa nấu cơm, chẳng bao lâu, Quý Kiến Quân đã bế Nhân Nhân quay trở về. "Aiz, Nhân Nhân về rồi đây. Con có nhớ mẹ nuôi không nào?" Chân Miêu Hồng bế Nhân Nhân lên, cười nói.

"Mẹ nuôi, con có nhớ ạ!" Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu đáp: "Con có hái dâu tây mang về nè, mẹ nuôi có ăn không ạ?"

"Ăn chứ, mẹ nuôi cảm ơn Nhân Nhân nhiều nhé." Chân Miêu Hồng ôm Nhân Nhân vào lòng chẳng muốn buông. Cô ấy thật sự rất yêu quý đứa con nuôi này, lớn lên khỏe mạnh lại kháu khỉnh, tiếng gọi " mẹ nuôi" nghe thật đáng yêu.

"Mẹ nuôi, mẹ đặt con xuống một chút, để con đi rửa dâu tây." Nhân Nhân nói. "Được." Chân Miêu Hồng lúc này mới nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống.

Nhân Nhân đi đến bên mẹ nuôi, xin lấy một cái rổ nhỏ, sau đó đổ dâu tây vào mang đi rửa. Cậu bé tỉ mẩn rửa sạch từng quả dâu tây, sau đó mang trở về. "Cảm ơn Nhân Nhân nhé!" Chân Miêu Hồng mỉm cười nói.

"Ăn quả này nè cô, quả này ngọt lắm đó ạ!" Nhân Nhân chỉ vào một trái dâu tây, nói.

"Ừm, đúng là ngọt thật!" Chân Miêu Hồng cười tươi đáp lời.

Nhân Nhân cũng mỉm cười hỏi: "Mẹ nuôi đã thấy em trai của con chưa ạ?"

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 159