Lúc Quý Kiến Quân quay về, người mệt rã rời. Tô Đan Hồng bảo anh đi tắm rửa, rồi chuẩn bị một bữa cơm tối thịnh soạn cho anh. Chờ anh dùng bữa xong xuôi, cô mới bắt đầu tỉ tê kể lại chuyện bác gái cả Lý cho anh nghe. "Em đừng bận tâm, bác cả Quý tự khắc sẽ lo liệu ổn thỏa," Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng ngớ người ra: "Không định ra mặt răn đe bà ấy một phen sao?"
Quý Kiến Quân cười nhạt: "Dù sao cũng là người cùng làng, còn vướng mắc tình thân ở đó. Mặc dù bà ấy không đúng, nhưng ít nhiều gì cũng phải cho bà ấy một cơ hội sửa sai. Nếu bác cả không quản được, lúc ấy anh mới cần ra tay."
Tô Đan Hồng ngẫm nghĩ một lát, cũng thấy có lý, bèn nói: "Vậy trước tiên cứ xem xét thêm đã."
Quý Kiến Quân gật đầu, bắt đầu tính toán sổ sách.
Cửa hàng bách hóa của anh và chị Hồng đã được đăng trên báo ngày.
Anh bỏ ra hai ngàn đồng, nắm giữ năm phần mười cổ phần. Vốn dĩ anh chỉ định lấy hai phần mười, thế nhưng chị Hồng không đồng ý, nói nếu như anh không muốn năm phần mười, thì dứt khoát đừng hợp tác nữa.
Bởi vì lần hợp tác này là cần tính đến đường lâu dài, vả lại, việc hợp tác cũng chỉ là ở cái cửa hàng bách hóa này. Đất là chị Hồng trực tiếp mua lại, thuộc về chị ấy, Quý Kiến Quân cùng Tô Đan Hồng đều không có ý định nhúng tay vào.
Hơn nữa, chị Hồng còn dự định giao cửa hàng bách hóa này cho anh trông coi quản lý. Hai, ba phần mười cổ phần thực sự quá ít, vả lại, dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, một nửa là tốt nhất rồi.
"Sau này anh sẽ phải tốn nhiều tâm sức hơn." Chị Hồng nói vậy, Quý Kiến Quân cũng chỉ đành gật đầu, tiếp tục từ chối nữa thì hóa ra lại thành làm khách. Vì vậy, anh rất để tâm đến cửa hàng bách hóa này. Còn như vườn trái cây trên núi, thì đều làm theo đúng kế hoạch. Lại thêm chuồng gà cùng trại heo trên đỉnh núi bên cạnh, anh cho bác cả Quý một chân giám công cũng không phải là cho không, mà là cần phải làm việc đàng hoàng. Ví như anh giao việc xuống, thì bác ấy phải làm cho tốt, cùng Vương Đại Cương và đám người kia mà làm. Bằng không, bác ấy coi như thất trách. Như Quý Kiến Quân dự liệu, ngày thứ hai, bác cả Quý đã đến bàn bạc rồi.
Quý Kiến Quân mỉm cười nói: "Nếu như bác gái cả Lý muốn đòi lại vườn trái cây, vậy cũng là có thể thôi, chỉ là những thứ chi phí nhân công này, cùng với chi phí cây giống, thì đều cần phải tính toán sòng phẳng."
"Đấy là không được rồi, Kiến Quân à, cháu không nên nghe bà ấy nói điều xằng bậy, bà ấy chỉ là nhất thời chưa thông suốt thôi." Bác cả Quý vội vàng nói.
Tuy rằng vườn trái cây của đứa cháu trai đã khấm khá lên, thế nhưng ông ấy là tuyệt đối không có ý định phải đòi về. Thế thì tính toán gì cơ chứ? Ông – người làm bác cả này, mà đòi hỏi như vậy thì cũng quá bắt nạt người khác rồi, sau này ở trong thôn còn mặt mũi nào nữa chứ?
Lúc trước, đứa cháu trai có lòng tốt nhận lại vườn trái cây giúp ông, cũng đã sang hỏi ý kiến, để ông suy nghĩ thấu đáo.
Hơn nữa, nhận lại vườn trái cây không nói, còn đem chi phí lúc trước ông thuê đỉnh núi, toàn bộ hoàn trả cho ông, thế là đủ tình nghĩa lắm rồi còn gì?
Sau đó cũng còn cho ông một chân trông nom, cũng không để ông làm việc nặng, chỉ để ông trông coi một thời gian.
Đứa cháu này tôn trọng ông hết mực. Nếu như ông lại có thêm ý đồ gì khác, thì thật không còn mặt mũi nào, người trong thôn sẽ nghĩ về ông thế nào đây?
Quý Kiến Quân cười nói: "Đoạn thời gian này cháu cũng khá bận rộn, bác cả còn phải phiền bác giúp cháu xem mấy con heo con, chọn giúp cháu một ít con giống tốt để mang về nuôi. Cứ thế trực tiếp ghi sổ sách lại là được, bác cứ tìm cha cháu cùng đi cho tiện."
"Việc này cháu cứ yên tâm, nhất định bác sẽ chọn những con heo con tốt nhất mang về cho cháu." Bác cả Quý gật đầu chắc nịch.
Quý Kiến Quân lập tức lao vào công việc của mình, hết đi vườn trái cây xem xét rồi lại đến những nơi khác ngó nghiêng. Thực ra, anh còn đang tính mua một mảnh đất riêng, không phải để làm ăn gì khác mà chỉ muốn tự mình trồng trọt một vài thứ, để lại chút của riêng.
Đương nhiên, những thứ mà người trong thôn trồng, anh cũng muốn thu mua như thường lệ. Thế nhưng, những cây anh tự tay vun xới thì anh dự định sẽ mang tới khu Đại học bên thành phố mà bán.
Những ngày qua, anh đã mang theo người anh thứ của mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi xem hàng, cũng nhờ đó mà anh thấy được cái gọi là cửa hàng bách hóa trông như thế nào. Quả thực, cửa hàng của anh ở khu Đại học kia còn quá đơn điệu. Tổng cộng mới bán được bao nhiêu thứ đâu chứ. Hiện tại vì đang mùa trái cây rộ, thì còn có thêm mơ muối, hai ngày nay còn có thêm dưa hấu, sau đó hoa quả cũng không ít. Thế nhưng nếu qua mùa trái cây rồi, vậy coi như chẳng còn gì đặc sắc.
Chỉ còn lại gà, trứng gà. Mật ong cũng không nhiều nhặn gì, lượng nhu cầu mật ong quá lớn, có chút không đủ để bán. Còn như thịt cừu, thì cũng chẳng đáng là bao. Trên núi tuy rằng nuôi đến hơn hai mươi con, nhưng nói thật, chừng đó cũng không thấm vào đâu cả.
Vì lẽ đó, anh đã nung nấu ý định làm thêm nhiều thứ khác nữa để mang sang bán, dù sao việc làm ăn bên đó, thực sự rất thuận lợi.
Hơn nữa, trai tráng trong thôn cũng không ít, số người đồng ý làm việc cho anh ngày càng đông, vậy nên trong lòng anh là thật sự có tính toán này.
Có điều, thời gian trước mắt này là quá bận rộn, vẫn là nên chờ qua giai đoạn này rồi hãy tính chuyện khác.
Quý Kiến Quân đưa năm mươi đồng tiền cho cha mình, dặn ông chờ bác cả đến tìm thì hai người cùng nhau đi xem heo con, vậy là xong xuôi mọi chuyện.
Hiện tại lúc này heo con không đắt đỏ, một con cũng chỉ hai, ba đồng tiền. Nếu mua số lượng lớn, vậy chắc chắn sẽ còn rẻ hơn nữa. Với năm mươi đồng tiền, hai mươi con heo con khẳng định là có thể mua được.
"Hai mươi con có thể hơi ít hay không? Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một vài con không nuôi được." Cha Quý nói.
"Sẽ không đâu cha, phong thủy nhà chúng ta tốt, nuôi cái gì cũng thành công, sẽ không thể nào không nuôi nổi." Quý Kiến Quân đối với việc này rất có tự tin.
Đừng nói là nuôi heo, coi như nuôi dê, nuôi gà, vậy cũng không có chuyện không nuôi được, đặc biệt là nuôi gà. Đã nuôi gà lâu như vậy, số lượng gà c.h.ế.t đều đếm trên đầu ngón tay.
Nói tới đây cũng chẳng lạ khi mẹ Quý tin vào sự "mát tay" của nhà anh.
Cho nên, đối với việc nuôi heo con này, Quý Kiến Quân cũng là có sự tự tin không biết từ đâu tới. Hai mươi con mang về thì khẳng định đều có thể nuôi sống được.
"Vậy cũng đúng." Nói đến đây, tâm tình của cha Quý cũng là không khác mấy, đứa con trai thứ ba này của ông quả thật không thể chê vào đâu được, thật sự nuôi cái gì cũng sống tốt. Quý Kiến Quân đến vườn dâu tây, dâu tây hiện tại đã gần như cuối mùa, là thời điểm dưa hấu lục tục ra thị trường, có điều vẫn còn một ít.
"Mẹ ơi, khu Đại học bên thành phố đều đang nói dâu tây mẹ trồng ăn ngon, dâu tây bày ra là tranh nhau mua ngay đó." Quý Kiến Quân nhìn mẹ Quý, cười nói.
"Con đừng lừa mẹ, mẹ đang tức lắm đây này." Mẹ Quý cười lườm anh một cái.
"Nào có lừa mẹ đâu, vốn là bán rất chạy mà, mùa này, mẹ thu vào không ít tiền chứ?" Quý Kiến Quân cười nói.
Sổ sách bên phía mẹ anh đây đều là do vợ anh tính toán cho cả, anh không dính líu nhiều, nhưng cũng biết, hẳn là đã kiếm được kha khá tiền lời.
"Cũng chẳng đáng là bao, ngót nghét ba trăm đồng chứ mấy." Mẹ Quý rõ ràng đang rất vui vẻ, cười nói.
"Với lại tiền lời dưa hấu nữa, vậy cũng là có năm trăm đồng dằn túi rồi." Quý Kiến Quân nói thêm, mỉm cười.
"Vậy thì chắc là có." Mẹ Quý gật đầu, hài lòng bảo: " Nhưng mà thằng ranh con này, đừng hòng qua mặt mẹ! Chuyện nhà bác cả con, con có hay không?"
"Con biết rồi, bên bác cả đã xử lý xong rồi ạ." Quý Kiến Quân trả lời.
"Cũng là nể mặt bác cả con, chứ nếu không thì ai mà kiên nhẫn nổi với cái bà thím đó chứ? Cái tính bụng dạ hẹp hòi hồi xưa cứ tưởng già đi thì bớt rồi, ai dè vẫn chứng nào tật nấy!" Mẹ Quý bực dọc nói.