"Mệt cái gì mà mệt? Cả ngày cứ ngồi sau tay lái đi bán hàng, có phải phơi mặt ngoài nắng đâu." Mẹ Quý bực dọc nói. "Vả lại con nhìn mình xem, dạo này còn mập lên mấy cân rồi kìa, đồ ăn bên thằng ba Kiến Quân có ngon lắm không mà cứ ở mãi bên đó vậy?" Mấy ngày qua, vì công việc buôn bán cuối năm quá vất vả, Kiến Quân và Kiến Nghiệp hầu như đều về nhà muộn sau bảy giờ tối, nên tiện thể ăn cơm luôn ở bên nhà Kiến Quân.
Tô Đan Hồng luôn phần lại không ít thức ăn ngon, bữa thì bát canh xương hầm, bữa thì đĩa rau củ trộn thanh đạm, ăn vào thấy mát lòng mát dạ.
Nhắc đến chuyện này, Quý Kiến Nghiệp chỉ ậm ừ không nói rõ, đúng là bận thật đấy, nhưng mà thức ăn thì ngon đáo để.
Mà hoa quả lúc nào cũng sẵn, cả khi cùng Kiến Quân ra tiệm ăn ngoài phố cũng toàn món ngon. Lại còn lương tháng ba mươi đồng bạc, anh ta đi đến thành phố Đại học nghe người ta kể, có mấy người tiền lương còn chưa được ba mươi, chỉ hai mươi bảy hai mươi tám.
So với mặt bằng chung, Kiến Quân trả lương cho anh em công nhận là hậu hĩnh.
Có điều bây giờ Kiến Quân đã cho anh nghỉ, vậy cứ tranh thủ nghỉ ngơi đôi chút cũng tốt.
Hai ngày này, Quý Kiến Nghiệp ở nhà dưỡng sức. Mẹ Quý thấy anh kiếm được đồng tiền thì cũng xuôi lòng, chẳng mắng mỏ gì nữa.
Về phần Tô Đan Hồng, cô cũng nghe chuyện Kiến Quân cho Quý Kiến Nghiệp nghỉ ngơi. Cô chẳng nhúng tay vào, bởi lẽ chuyện làm ăn cứ để chồng cô định liệu.
Hiện cô đang bận tính toán tiền công. Mùa hoa quả này có thuê thêm vài người làm thời vụ, cứ nửa tháng là quyết toán một lần, mà nửa tháng gần đây cô vẫn chưa tính xong xuôi.
"Con bé Vân Vân kia có phụ giúp gì không mà cũng thấy tính tiền lương ở đây?" Kiến Quân lướt mắt qua sổ sách, thấy tên em gái mình liền hỏi. "Anh nghe Yên Nhi kể, dì út nó suốt ngày chỉ quanh quẩn trong vườn cây ăn quả ăn chực thôi."
Hôm qua anh lên vườn, Yên Nhi đã thỏ thẻ với anh rằng dì út chẳng làm gì cả, lười biếng chỉ biết ăn quả, chẳng nên trả công đâu.
Kiến Quân bật cười, ôm lấy đứa cháu gái mới ba tuổi rưỡi, gần bốn tuổi của mình, đi sang hái một quả lê mang về cho cô bé ăn.
Giờ nhìn thấy sổ sách, anh tiện miệng nhắc tới luôn.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, vợ anh vốn đã thấu tỏ mọi chuyện.
Tô Đan Hồng đáp: "Cũng chẳng đáng là bao. Cứ trả cho con bé đi, chỉ là cái tính nết này thì khó mà sửa được."
Cô thừa hiểu Quý Vân Vân là người thế nào. Nói là từ thành phố Đại học về giúp đỡ, nhưng trên thực tế, từ dạo mận vườn bắt đầu chín rộ đến giờ, số quả cô ta ăn không kể xiết, còn việc thì chẳng làm chút nào.
Ngược lại, nhờ về đây ăn uống no đủ nên trông cô ta hồng hào lên hẳn. Chẳng qua thái độ đối với cô – người chị dâu thứ ba này thì vẫn cái nết cũ rích không đổi.
Nhưng Tô Đan Hồng cũng chẳng muốn chấp nhặt với cô em chồng ấy làm gì. Chủ yếu là vì nể mặt cha Quý mẹ Quý – những người đang vất vả hết mình. Dạo này việc buôn bán bộn bề, cha mẹ Quý cũng theo giúp không ít, gánh vác mọi việc để Kiến Quân được nhẹ gánh hơn. Còn về phần Tô Đan Hồng, cô chỉ việc chăm sóc Nhân Nhân và Te Te cho tốt, thỉnh thoảng đỡ đần Yên Nhi đứa bé đã rất hiểu chuyện, rồi nấu ba bữa cơm mỗi ngày, ngoài ra không phải lo nghĩ gì nhiều.
Nói chung, hầu hết mọi việc đều do cha Quý mẹ Quý lo liệu hết cả.
Vậy nên, dù quả thực chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với cô em chồng Quý Vân Vân này, Tô Đan Hồng cũng chẳng bận tâm lắm.
Ngược lại là Yên Nhi, con bé này giống hệt một bà cụ non, không hề ngây thơ như những đứa trẻ khác. Hễ thấy cô của mình chẳng chịu làm việc mà lại chuyên tâm ăn uống, là con bé lại lên tiếng. Nếu những người khác không làm việc, Yên Nhi cũng nói y như vậy, ngay cả việc quản lý lũ trẻ con hỗ trợ hái dâu tây, con bé cũng quản lý theo cách đó, quen cả rồi.
Thế nhưng Quý Vân Vân đâu có hiền lành như những đứa trẻ kia. Nếu Yên Nhi là con gái của một trong ba người anh trai lớn của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không khách sáo gì. Nhưng Yên Nhi lại là con gái của anh tư Kiến Quân và chị dâu tư Đan Hồng, mà cô ta thì lại thân thiết với vợ chồng anh tư, nên thái độ đối với Yên Nhi cũng khác hẳn.
Chẳng có ý trách tội Yên Nhi nên cô ta đã trút hết lửa giận lên đầu Tô Đan Hồng, bảo rằng chính chị dâu tư đã dạy hư Yên Nhi.
Tô Đan Hồng thì lười chấp nhặt với cô ta.
Ngược lại, mẹ Quý lại cảm thấy tâm tư của con gái mình thật đáng xấu hổ, lại còn quá ư không biết đối nhân xử thế. Bà kéo Quý Vân Vân đi mắng cho một trận nên thân. Sau đó, Quý Vân Vân có vẻ ngoan ngoãn hơn được chút, ấy vậy mà vẫn chỉ ngồi không mà ăn, chẳng động tay động chân gì.
Những người trong thôn đến đây giúp đỡ đều nhìn thấy cả. Chẳng biết sau lưng thì xì xào những gì, nhưng trước mặt thì chẳng ai dám hó hé nửa lời. Ai bảo người ta có ông anh ba có tiền đồ rạng rỡ cơ chứ?
Có mấy người còn động tâm tư, muốn làm thân.
Thế nhưng lời này vừa nói thì đã có người khác bảo, hình như mối quan hệ của con bé Vân Vân này với chị dâu tư của nó không tốt lắm thì phải?
Như vậy thì đúng là chẳng hiểu gì sất rồi. Mấy người chị dâu khác của cô ta có thể chẳng thân thiết gì, nhưng với chị dâu tư Tô Đan Hồng thì thế nào cũng phải giữ mối quan hệ tốt chứ.
Hơn nữa, Đan Hồng tính tình thế nào thì mọi người cũng rõ như ban ngày rồi, dễ gần, chẳng khó khăn gì khi sống chung cả.
Dạo này tuy bận rộn nhưng ngày nào chị cũng mang không ít thịt và xương sườn lên núi, còn hâm canh xương cho mẹ chồng bồi bổ cơ thể.
Lại có mấy chuyện khác nữa, ai nấy đều nhìn rõ mồn một. Tuyệt đối là một người con hiếu thảo.
Chẳng thấy từ dạo gả về nhà Kiến Quân, cha mẹ Quý trông trẻ ra trông thấy sao? Tuy có hơi bận bịu một chút, nhưng lúc nào cũng cảm thấy khỏe khoắn hơn trước đây nhiều.
Điều này rõ là không thể không có liên quan đến thức ăn. Mấy bà hàng xóm còn nghe mẹ Quý rỉ tai đôi câu, rằng từ dạo mùa đông này, nhà vợ chồng Kiến Quân cứ mỗi ngày một nồi canh hầm, bà với ông nhà cũng được chia cho uống một hai bát, bổ dưỡng, ấm bụng lắm.
Mẹ Quý một hai năm nay cảm giác mọc thêm không ít tóc đen, trước đây suýt soát bằng mấy bà ấy, giờ nhìn lại thì rõ ràng là trông phơi phới hơn hẳn. "Tiểu Vân Vân có lẽ không định lập gia đình ở chỗ chúng ta nhỉ?" Khi Tô Đan Hồng tính sổ sách, chị lại nói.
"Anh cũng chẳng biết con bé tính toán thế nào." Quý Kiến Quân lắc đầu. Tô Đan Hồng nghĩ bụng, vậy khẳng định là không chuẩn bị gả đi đâu rồi, nếu không thì làm sao lại ngang nhiên rạch ròi từng ly từng tý với cô trước mặt nhiều người trong thôn đến vậy, lại còn lười biếng một cách ngang nhiên, chẳng kiêng dè gì ai. Đôi mắt người trong thôn ai cũng tinh tường lắm đấy.
Tuy rằng có thể được mẹ Quý kêu lên hỗ trợ, bình thường sẽ chẳng nói nhiều, nhưng trong bụng người ta chẳng phải ai cũng thầm cân đo đong đếm sao?
"Được rồi, anh trông Tề Tê nhé, em ra ngoài mang tiền đưa cho họ." Tô Đan Hồng tính toán xong xuôi sổ sách, cầm tiền nói.
"Để mẹ đi là được rồi." Quý Kiến Quân nói.
"Dạo này mẹ cũng mệt rồi, chút chuyện này em đi là được. Tề Tê cũng sắp thức giấc rồi, lát nữa anh cho con bé đi tiểu rồi cho uống chút nước nhé, em sẽ về nhanh thôi." Tô Đan Hồng dặn dò, cũng chẳng bao nhiêu nhà cả, toàn ở trong thôn, nhanh lắm.