Đối với kế hoạch của Quý Kiến Quân, Tô Đan Hồng tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Yêu cầu duy nhất của cô là anh đừng làm việc quá sức, ngoài ra, anh muốn làm gì cô cũng đều ủng hộ.
Dù sao anh cũng là vì muốn gia đình này được sung túc hơn, nên cô nào có ý kiến gì đâu.
Hiện tại gia sản trong nhà thực sự không ít, nhưng đều có người làm thuê, về cơ bản không cần bận tâm nhiều. Quý Kiến Quân muốn tự mình làm chủ điền trang, thì chuyện đó quả thực rất khả thi.
Sau khi kết toán xong tiền lương, Quý Vân Vân đang ở trên núi oằn èo than vãn với mẹ Quý: "Con ở thật xa trở về, chị dâu chỉ trả con chừng ấy tiền công, mấy đồng bạc này thì đủ làm được cái gì cơ chứ?"
Mẹ Quý hỏi: "Chị dâu ba đã kết toán cho con bao nhiêu?"
"Chỉ vỏn vẹn năm đồng bạc, chị ta đúng là coi con như đứa ăn mày bố thí ấy!" Quý Vân Vân bực tức nói.
Mẹ Quý véo mạnh vào cánh tay cô ta một cái.
Quý Vân Vân không ngờ mẹ lại bất thình lình véo mình, đau điếng kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ làm gì thế hả? Mẹ không biết con đau lắm sao!"
"Nếu không đau thì làm sao con nhớ đời được!" Mẹ Quý mắng sa sả: "Nếu biết con ra nông nỗi mất mặt xấu hổ thế này, mẹ đã chẳng cho con về. Cả thôn người ta đang nhìn kìa, con còn dám không làm việc cho mẹ nữa sao? Con tưởng mình là ai vậy hả?"
"Con làm sao, con làm sao mà lại không làm việc chứ? Con chẳng phải đang giám sát các chị ấy đó sao? Đây là rẫy cây ăn quả của anh ba con, con cũng xem như là nửa chủ của cái rẫy này rồi!" Quý Vân Vân cãi lại.
"Mẹ đã nói rõ với con rồi Vân Vân, cái rẫy kia là của anh ba và chị dâu ba con. Đừng nói là con, ngay cả cha mẹ đây cũng chẳng dám tự nhận là nửa chủ của rẫy cây, con lấy đâu ra cái mặt dày mà nói thế?" Mẹ Quý gằn giọng.
Quý Vân Vân cắn răng nói: "Mẹ, có ai lại chĩa cùi chỏ ra ngoài như mẹ không? Anh ba là anh ruột của con, cái rẫy cây ăn quả của anh ấy mà con lại không có phần sao?"
"Mẹ thấy con đúng là đọc sách đến lú lẫn rồi. Đừng nói cái rẫy cây ăn quả của anh ba con chẳng có phần của con, cho dù là của mẹ với cha con đi nữa, thì cũng là để dành cho mấy đứa con trai cùng mấy đứa cháu của mẹ. Còn đứa con gái gả chồng như con, nói thật thì cũng chẳng còn liên quan nhiều nữa." Mẹ Quý lạnh nhạt buông lời.
Đứa con gái này, bà thực sự quá thất vọng rồi.
Bởi vì sinh bốn đứa con trai rồi mới sinh một đứa con gái, cho nên bà cùng chồng khó tránh khỏi cũng chiều chuộng một chút, cũng không nghĩ đến vậy mà lại nuôi ra một cái nết như vậy.
Mùa hoa quả này nó gọi điện thoại về nói muốn quay về hỗ trợ. Lúc nghe nói như thế, mẹ Quý vui vẻ cho rằng đứa con gái này hiểu chuyện, lập tức nói chuyện này với Đan Hồng. Đan Hồng cũng không nỡ từ chối, bà nói con bé đã đồng ý ngay.
Nhưng con gái bà sau khi trở về đã làm được việc gì?
Ngày nào nó cũng ngủ nướng đến tận khi mặt trời lên cao ba sào mới chịu dậy. Sau khi lên đến núi chính là ăn trái cây, quả nào bán được giá, quả nào quý hiếm, nó đều ăn hết. Lại còn đặc biệt chọn những trái đẹp nhất, dễ bán nhất mà chén.
Những thứ này bà cũng không nói cái gì, nhưng nó nói là về đây để kiếm sống cơ mà? Nó làm cái quái gì để kiếm sống hả?
Mọi người đều đang bận rộn làm việc, vậy mà nó cứ một mình ôm cuốn sách không lành mạnh, giả vờ vùi đầu đọc. Mẹ Quý nào có thể không hiểu rõ con gái mình? Chỉ là bà chưa vội lên tiếng mà thôi.
Cả những thứ Đan Hồng mua về mang lên núi, nó cũng chẳng ăn ít chút nào, về nhà mấy ngày nay mà đã phổng phao trông thấy rồi còn gì? Những thứ đó đều là tình cảm của ai đây?
Dù có ngây thơ đến mấy thì cũng phải hiểu lý lẽ chứ, vậy mà nó còn tiếp tục chê này chê nọ, năm đồng bạc đó là ít ỏi lắm ư?
Trong lòng Mẹ Quý hiểu rõ mười mươi, năm đồng bạc này kỳ thực cũng là Đan Hồng vì nể mặt bà và cha nó mà đưa cho. Chứ nếu không, đừng nói năm đồng, bảo con gái bà trả lại năm đồng mới đúng lý!
Quý Vân Vân tròn mắt kinh ngạc nhìn mẹ, hỏi: "Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không thế? Mẹ có coi con là con gái mình không, trong lòng mẹ lại tính toán như vậy sao?"
Mẹ Quý tức đến suýt ngất, chẳng buồn nói nhiều với nó: "Khi nào con đi?"
"Mẹ, mẹ đây là muốn đuổi con đi sao?" Quý Vân Vân sững sờ hỏi.
"Con đừng có ru rú trong nhà mãi, tự mình ra ngoài mà tìm công việc cho bản thân đi. Cha mẹ cũng không trông mong con gửi tiền về phụng dưỡng, chỉ cần con tự chăm sóc tốt bản thân ở bên ngoài là được rồi." Mẹ Quý khoát tay, dứt khoát nói. "Muốn con đi có đúng không? Được, vậy con đi!"
Ngay sau đó, nó lập tức đi thu dọn đồ đạc. Ba tháng qua, nó đã nhận được mấy đợt tiền công làm thuê, lại ở nhà mình ăn ở không phải tốn một đồng nào, vì lẽ đó số tiền này đều được nó giữ lại. Bao gồm cả số tiền hai lần trước Đan Hồng đưa cho mẹ Quý, bởi vì không đáng bao nhiêu nên mẹ Quý cũng tiện thể đưa cả cho Quý Vân Vân. Quý Vân Vân lại còn lấy đi không ít tiền từ tay cha Quý. Dẫu sao cũng là con gái út, cha Quý vốn cũng chẳng có chỗ dùng tiền, chi bằng cứ cho cô ta vậy.
Trong chừng ấy ngày ở nhà, trong tay Quý Vân Vân đúng là đã tích góp được một ít. Nếu như nói muốn rời đi, cô ta cũng đủ sức mà tự lo liệu.
Thu dọn đồ đạc xong, nó trực tiếp nổi giận bỏ đi.
Về phần Mẹ Quý, bà chẳng buồn để tâm. Ngược lại là cha Quý hỏi han đôi câu, Mẹ Quý liền nói: "Chiều nó quá rồi. Chẳng cần bận tâm đến nó làm gì, lớn từng này rồi lẽ nào còn dễ bị người ta lừa gạt?"
"Cô út không làm việc." Yên Nhi cau mày, nói.
Mẹ Quý vốn đang tức giận, nhưng nhìn thấy cháu gái nhỏ nghiêm túc phê bình như thế, cũng bật cười khúc khích: "Yên Nhi cũng không nên học theo cô út của cháu, lười biếng không phải thói quen tốt đâu."
"Vâng, bà nội cứ yên tâm, con sẽ siêng năng làm việc!" Yên Nhi gật đầu nói.
Mẹ Quý mang theo cháu gái cùng đi nhặt trứng gà, còn việc của con gái mình thì cứ để nó tự lo liệu vậy.
Mãi đến tối, Tô Đan Hồng mới nghe Quý Kiến Quân kể rằng Quý Vân Vân đã đi rồi, mà còn là nổi giận bỏ đi. Cô hỏi: "Sao lại cãi cọ với mẹ vậy?"
"Anh không rõ, mẹ không nói, nhưng mẹ bảo đừng bận tâm làm gì, nó lớn từng này rồi mà vẫn còn thiếu suy nghĩ lắm." Quý Kiến Quân nói.
Anh đang kiểm kê tiền nong trong nhà, dự định ngày mai sẽ đi mua đất.
Có điều, tính toán xong xuôi, số tiền vẫn chưa đủ.
Hơn nữa, nếu muốn mua nhiều đất đến thế thì vẫn còn thiếu một khoản không nhỏ.
Tô Đan Hồng nói: "Anh mua một lúc nhiều đất như vậy thì động tĩnh quá lớn, chi bằng anh đi nhận khoán là được."
Tình hình bây giờ không thể so sánh với kiếp trước của em. Bây giờ cứ có tiền là có thể mua bao nhiêu đất tùy ý, nhưng vài năm trước còn có phong trào chống địa chủ đó, anh Kiến Quân mà mua nhiều đất đến thế thì cũng gần như thành một đại địa chủ rồi.
Tuy rằng chính sách cải cách đã mở ra, nhưng dù sao cũng chỉ mới được mấy năm, nếu mua đất thì vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa rồi tính toán sau. "Vậy thì trước hết cứ nhận thầu." Quý Kiến Quân nghe lời kiến nghị xong thì gật đầu nói. Nếu chỉ nhận thầu, số tiền trong tay anh vẫn còn dư dả không ít. Quý Kiến Quân là người làm việc nhanh gọn, ngay ngày hôm sau anh đã tìm đến trưởng thôn, cũng chính là chồng của chị Hứa, để bàn chuyện này.
Nghe nói anh muốn nhận thầu đất, trưởng thôn vô cùng hoan nghênh. Nếu có thể đưa đất hoang ra cho người dân nhận thầu được, đó coi như là một công lao của ông ta.
Ông hỏi Quý Kiến Quân muốn nhận thầu trong bao nhiêu năm. Hiện tại, giá thuê đất vẫn còn rất rẻ, nhà nước đang khuyến khích việc này.
"Trong tương lai chắc chắn sẽ lên giá, nên nếu trong tay Kiến Quân còn dư dả, cứ mạnh dạn thầu lâu vào. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn cho cậu mấy khoảnh đất màu mỡ!" Trưởng thôn nói.
"Trưởng thôn đề xuất cháu nên nhận thầu bao lâu ạ?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Mấy ngọn núi kia chẳng phải đều là bảy mươi năm đấy sao? Ruộng đất của cậu cũng cứ mạnh dạn thầu bảy mươi năm được chứ?" Trưởng thôn hỏi.
"Bảy mươi năm..." Quý Kiến Quân có chút do dự. Nếu là bảy mươi năm, số tiền bạc trong nhà anh gần như sẽ vét sạch, bởi lẽ diện tích đất anh muốn nhận thầu quả thực không nhỏ.
"Kiến Quân, nếu đã nhận thầu thì cứ thầu lâu một chút đi. Có Đan Hồng ở đó, đất cậu nhận thầu chắc chắn không lỗ vốn đâu." Chị Hứa từ trong nhà bước ra, cười nói. "Vậy cũng nhờ chị Hứa chúc phúc." Quý Kiến Quân cười cười đáp: "Vậy thì bảy mươi năm vậy!"