Sau sinh nhật, đã lên hai tuổi, Nhân Nhân lại cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, cho nên cũng hiểu chuyện hơn nhiều. Còn Te Tê cũng đã biết bò, cậu bé rất thích bò đi khắp nơi, nếu như Tô Đan Hồng mà không để mắt tới là đã biến đi đâu mất.
Giống như anh trai của mình, Te Tê cũng rất thích bò đến chỗ cũi chó đùa giỡn với Đại Hắc.
Và con Đại Hắc thì chiều thằng bé hết mực, hồi Nhân Nhân còn nhỏ cũng vậy, cho dù đến kéo lông nó đau điếng, nhưng nó cũng không hề phản ứng.
Nhưng hiện tại Nhân Nhân rất hiểu chuyện, nhìn thấy em trai mình đang làm phiền Đại Hắc, thằng bé lập tức chạy đến bên em trai, dỗ dành: "Em làm Đại Hắc đau đó, Te Tê à, em buông chùm lông của Đại Hắc ra đi. Anh dẫn em đi ăn nhé?"
Te Tê nhìn anh mình cất tiếng kêu, nhưng tay bé xíu vẫn không chịu buông chùm lông của Đại Hắc ra.
Nhân Nhân nói: "Đồ ăn rất ngon đó nha, em cũng chưa được nếm bao giờ đâu, là bánh hồng đó nha." Cũng không biết Te Tê có hiểu không, nhưng cuối cùng thằng bé cũng buông tay khỏi lông Đại Hắc. Nhân Nhân định bế em nhưng bế không nổi, đành để em trai bò theo mình trở về.
Sau khi trở về nhà, Te Tê hướng về phía anh mình mà kêu, đôi mắt to đen láy, trông lanh lợi lạ thường.
Nhân Nhân nói: "Em dám sờ vào Đại Hắc cơ à? Bà và chị gái đã dặn dò rồi, em có thể chơi với Đại Hắc nhưng sau khi chơi xong thì phải rửa tay sạch sẽ, rồi mới được cầm thức ăn chứ!"
Có lẽ vì giận anh trai đã không cho mình ăn bánh như đã hứa, Tề Tề hít hít mũi, chực chờ òa khóc. Thấy vậy, Nhân Nhân liền hiểu ý, cậu bé vội vàng chạy đi lấy khăn lau tay cho em, rồi đưa một nửa chiếc bánh đến.
Cũng không thể cho em trai ăn hết chiếc bánh, mẹ cậu đã dặn Tề Tề bây giờ còn nhỏ, không nên ăn quá nhiều đồ ngọt.
Với cái tuổi của Tề Tề hiện tại, được ăn một miếng bánh có vị khác lạ thôi cũng đã thấy vô cùng thích thú rồi.
Trong phòng bếp, Tô Đan Hồng mỉm cười nhìn hai anh em đang nô đùa vui vẻ bên nhau.
Tô Đan Hồng gọi: "Nhân Nhân, con trông em một lát nhé, mẹ đi làm bánh trứng cho các con đây."
"Dạ." Nhân Nhân ngăn đứa em trai đang chực ôm lấy mẹ, ngoan ngoãn đáp lời. Tô Đan Hồng vừa rời đi, Tề Tề lập tức tỏ vẻ không hài lòng. Nhân Nhân vội vàng dỗ dành em: "Em trai ngoan nào, mẹ đi làm bánh trứng thơm ngon lắm đấy! Khi mẹ làm xong, em cũng sẽ được ăn mà."
"Không phải a, mà là ăn."
"Ai!"
"Ăn!"
Tề Tề nghịch ngợm một hồi cũng bắt đầu thấm mệt. Cơn buồn ngủ ập đến, cậu bé liền nằm vật ra tấm thảm. May mà có thảm nên cũng không thấy lạnh, Nhân Nhân liền đi lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên cho em.
Nhìn thấy em trai cuối cùng cũng đã ngủ, không còn quậy phá nữa, Nhân Nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Thằng bé cảm thấy em trai mình đúng là cực kỳ biết cách làm khổ người khác.
Nhưng mà, khi Nhân Nhân kể chuyện này cho cha nghe, điều đáng sợ hơn là cha cậu bé lại nói ngày trước cậu cũng y như vậy. Câu nói này khiến Nhân Nhân cảm thấy vô cùng khó tin, nhưng nếu cha đã nói thế thì chắc chắn là đúng rồi, cậu bé biết cha mình sẽ không nói dối.
Tô Đan Hồng cũng nhanh chóng trở lại, mang theo một mâm bánh ngọt hình gà con và một ly sữa tươi nóng hổi.
"Em trai con ngủ rồi sao?" Vừa nhìn thấy, Tô Đan Hồng đã cười hỏi.
"Dạ, em trai ngủ rồi ạ." Nhân Nhân gật đầu đáp. Thằng bé nghĩ chắc trước đây mẹ cũng vất vả lắm, nếu đúng như lời cha nói thì ngày xưa mình cũng hiếu động như Tề Tề bây giờ vậy.
"Vậy chúng ta cùng nhau ăn chút bánh ngọt trong lúc em trai ngủ nhé?" Tô Đan Hồng đề nghị.
"Dạ." Nhân Nhân nở nụ cười. " Nhưng con đã hứa với em trai là khi ăn bánh trứng sẽ chừa cho em ấy một cái rồi."
"Vậy thì chúng ta chừa cho em một cái nhé." Hai mẹ con cứ thế cùng nhau thưởng thức bánh ngọt ngon lành.
Ăn xong, Nhân Nhân cũng cảm thấy có chút buồn ngủ. Tô Đan Hồng liền để con trai đi ngủ một giấc. Cô nhẹ nhàng ôm hai anh em lên chiếc giường đất, rồi ra ngoài đi phơi khô kim ngân.
Cây kim ngân này là loại mọc tự nhiên trên núi, cũng như một số dược liệu khác, cô thường xuyên tưới một ít nước linh tuyền vào chúng, nên cây cối trông rất tốt. Cây kim ngân cũng phát triển rất nhanh, Tô Đan Hồng đã nhổ một ít lên. Hiện tại Quý Kiến Quân rất bận rộn với công việc, tuy rằng cô đã cố gắng chăm sóc anh vô cùng chu đáo, nhưng anh vẫn rất dễ bị nóng trong người.
Mà kim ngân lại có tác dụng thanh nhiệt, tiêu độc rất tốt. Tô Đan Hồng định đun một nồi nước kim ngân, chờ anh trở về sẽ cho anh uống một chút. Mấy ngày nay Quý Kiến Quân thực sự bị nóng trong người, vốn dĩ anh ít khi nào có mụn nhọt, nhưng giờ trên cằm và trán của anh đã mọc ra vài cái rồi.
Về chuyện hồ chứa nước, công việc cũng đang tiến triển khá thuận lợi. Anh dự tính đến tầm cuối năm nay là có thể đưa vào sử dụng. Hiện tại anh đã rào quanh hồ bằng hàng rào sắt, mỗi lần lên đó đều phải hết sức cẩn trọng. Anh cũng đã vội vã liên hệ các mối bán cá giống để thu mua. Hôm nay anh về nhà muộn, vừa bước vào đã thấy vợ mình chuẩn bị sẵn bát nước kim ngân. Tô Đan Hồng bưng đến cho anh một bát nước lớn, cằn nhằn: "Mau uống nhanh đi anh, nhìn xem khuôn mặt anh đã phờ phạc đến mức nào rồi kìa!"
"Vợ à, anh ra nông nỗi này chẳng phải tất cả đều do em mà ra sao?" Quý Kiến Quân nửa đùa nửa thật nói.
"Không liên quan gì đến em cả nhé, là anh tự nguyện chuốc khổ vào thân thôi!" Tô Đan Hồng giận dỗi đáp. Quý Kiến Quân uống cạn bát nước kim ngân, rồi nhìn vợ mình hỏi nhỏ: "Vợ à, đêm nay chúng ta có thể... không?"
"Ngày mai anh còn có việc mà." Tô Đan Hồng khẽ nhắc nhở.
Lần này thấy anh quả thật quá bận rộn, cô lo anh hao tổn sức khỏe nên đã nghiêm cấm chuyện chăn gối. Không ngờ anh vẫn còn tâm tư đến chuyện đó.
"Ngày mai anh không có việc gì gấp đâu. Anh còn đang định nghỉ ngơi một ngày, ở nhà với mẹ con mình đây." Quý Kiến Quân nói. "Vậy chỉ được một lần thôi đấy." Tô Đan Hồng dặn dò. Quý Kiến Quân bật cười, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, khiến Tô Đan Hồng chỉ biết cười mắng: "Đáng ghét!"
Người đàn ông bị cô mắng yêu, tối hôm đó đã cho cô biết thế nào là bản lĩnh đàn ông.
Dù đã hứa chắc nịch chỉ một lần, nhưng cuối cùng anh lại thất hứa, làm tới ba lượt mới chịu dừng.
Tô Đan Hồng thầm nghĩ, hôm nay trời có chút se lạnh, vậy mà cả hai người lại đầm đìa mồ hôi!
Quý Kiến Quân thì vô cùng thỏa mãn. Sáng hôm sau thức dậy, Tô Đan Hồng cảm thấy "sức nóng" của người đàn ông mình đã dịu đi nhiều.
Chẳng lẽ chuyện này là do anh ấy bị "cấm vận" nên mới vậy sao? Hay là do kiếp trước mình chưa từng trải qua, nên không biết rằng để người đàn ông phải chịu cảnh "nhịn đói" chuyện chăn gối sẽ dễ khiến họ dễ nổi nóng ư?
"Vợ à, hôm qua anh có lên núi xem qua một chút. Nếu chúng ta cho đàn lợn ăn uống ngon lành hơn một chút nữa, thì đến Tết là có thể xuất chuồng rồi đấy." Quý Kiến Quân nói.
Đàn lợn nhà anh nuôi có lẽ cũng vì được chăm chút ăn uống no đủ, nên chúng lớn nhanh như thổi. Hiện tại có Vương Đại Cương và bác cả Quý lo liệu việc nấu cám cho lợn, thật sự là rất bận rộn, sức ăn của hai mươi con lợn đâu phải chuyện đùa.
"Giết mổ thì cũng là chuyện thường tình. Chúng ta cứ nuôi đến qua Tết là vừa lúc nhất." Tô Đan Hồng đáp.
Bởi vì mùi hôi quá nặng, cô cũng ít khi ghé qua đó. Dù có lên núi cũng chỉ quanh quẩn ở vườn cây ăn trái, tưới tắm cho chúng thôi. Còn chuồng heo thì cô cơ bản là không bén mảng tới.
Đừng nói đến chuồng lợn, ngay cả khi lần đầu xây chuồng gà trong vườn cây ăn trái, cô cũng chẳng buồn tới xem.
Tất cả những thói xấu khác cô đều có thể sửa, nhưng riêng cái tật tiểu thư này thì cô không tài nào sửa được.