Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 218

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Y đã ăn no nê rồi lên núi.

Sau đó, hai đứa nhỏ tròn mắt nhìn phụ thân bọn chúng dạy dỗ vị thúc phụ vô dụng ấy. Vị thúc phụ đó bị đánh đến mức phải bò lê bò lết, thế mà phụ thân bọn nhỏ vẫn xách y dậy, liên tục ra đòn.

"Tam ca, tam ca tha cho đệ! Huynh có cho đệ luyện tập chỗ nào đâu, rõ ràng là huynh đơn phương đánh đệ!" Quý Kiến Hà cầu xin tha thứ.

Quý Kiến Quân chẳng thèm đáp lời y, trực tiếp biến Kiến Hà thành bao cát gỗ, xuống tay tàn nhẫn luyện tập với y, vừa luyện công vừa quay sang dạy bảo hai nhi tử: "Các con thấy không, sau này lớn lên thì phải có bản lĩnh, nếu không thì chỉ có bị đánh giống như chú Kiến Hà đây, các con có muốn bị đánh hay không?” "Không muốn!" Nhân Nhân nhanh nhảu đáp.

"Không muốn!" Te Te tuy còn nhỏ, vừa học nói liền bập bẹ theo huynh trưởng.

"Vậy các con có muốn noi gương phụ thân không?" Quý Kiến Quân nói, giáng thẳng một quyền vào bụng Kiến Hà, Kiến Hà ôm bụng quỵ xuống. Nhân Nhân nhìn thấy chợt hưng phấn, phụ thân quả là uy vũ phi thường, khiến bé vô cùng sùng bái!

Nhân Nhân tuy đã lớn hơn đôi chút, chỉ dám bắt chước phụ thân múa may quyền cước, thế nhưng Te Te thì khác hẳn, tiểu tử nhóc con kia lạch bạch tiến tới, nhấc bàn chân nhỏ xíu giẫm lên mặt Kiến Hà.

"Ôi chao, tiểu tử con đang làm gì vậy?" Quý Kiến Hà nằm vật ra đất ai oán than thở.

"Đánh đấm!" Te Te hăm hở nói, sau đó nắm đ.ấ.m nhỏ xíu giáng lên mặt y.

Quý Kiến Hà ôm mặt, cảm thấy bản thân chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai, đứa cháu nhỏ này vậy mà lại dám làm càn với chú nó! Đối với buổi huấn luyện sáng nay, Nhân Nhân cùng Te Te đều bày tỏ rất hài lòng, hai huynh đệ còn đổ mồ hôi ướt đẫm cả người.

Quý Kiến Quân chưa dùng bữa sáng đã rời đi, hai huynh đệ dù đã ăn qua loa đôi chút nhưng giờ lại thấy đói bụng, vì vậy hai huynh đệ cùng với phụ thân tắm rửa sạch sẽ, thay y phục khác, đi dùng bữa sáng.

"Mọi việc thế nào?" Tô Đan Hồng hỏi khẽ. "Phụ thân quả là cao minh, đánh cho người ta nằm sõng soài không dậy nổi!" Nhân Nhân nói, ánh mắt nhìn phụ thân tràn đầy sự sùng bái nồng nhiệt.

" Đúng vậy." Te Te cũng gật đầu lia lịa. "Vậy thì chạng vạng tối nay lại tiếp tục nhé?" Tô Đan Hồng cười hỏi.

"Dạ được ạ!" Hai huynh đệ đồng thanh đáp lời.

Kể từ đó về sau, niềm vui của hai huynh đệ liền được dựng xây trên nỗi thống khổ của Kiến Hà.

Quý Kiến Hà chỉ cảm thấy mỗi ngày y đều sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, khi mùa táo chín rộ, y thậm chí vì tránh bị đánh mà tự nguyện xin đi giúp hái táo, lần đầu tiên trong đời, y cảm thấy lao động lại tươi đẹp đến thế.

Song điều khiến y tuyệt vọng chính là, Quý Kiến Quân lại không đồng ý, buộc y ngày ngày phải lên núi chịu đòn, đánh xong liền có thể quay về.

Cuộc sống khổ sở ấy kéo dài ròng rã suốt một tháng, y bắt đầu hoài nghi Quý Kiến Quân đã nghiện việc đánh đập y, bằng không, vào lúc bận rộn như thế này, sao huynh trưởng lại đặc biệt dành thời gian để đánh y, thậm chí còn mang theo hai nhi tử cùng hợp sức hành hạ y.

Sau một tháng ròng rã bị đánh, y lấy được khoản tiền công đầu tiên của mình, ba mươi đồng.

Lòng Kiến Hà đau như cắt. Thế nhưng Tô Quyên lại cực kỳ vui vẻ, khuyên y cứ tiếp tục duy trì.

"Nàng rốt cuộc là cần ta, hay cần tiền?" Quý Kiến Hà nhìn nữ nhân vô tâm vô phế kia, chỉ chăm chăm nhìn ba tờ ngân lượng, nói.

"Chàng có thể bớt nói những lời vô nghĩa này không, ngày mai chàng tiếp tục đi, ta thấy suốt một tháng qua chàng quả thực đã rắn rỏi hơn không ít” Tô Quyên nói.

"Đó là bởi vì phụ thân vẫn còn chút lòng thương, cho ta chút thịt mà ăn." Quý Kiến Hà hít mũi nói.

Mỗi buổi sáng y chưa kịp ăn sáng đã phải lên núi chịu đòn, đánh xong thì vừa vặn đúng lúc huynh trưởng (tức Quý Kiến Quân) từ khu vườn trái cây đầu tiên của mình dùng bữa sáng xong trở về.

Bữa sáng thịnh soạn của huynh trưởng và tẩu tẩu y ở bên kia rõ ràng là vô cùng thơm ngon, có lúc còn có thêm một quả trứng gà muối, hoặc là một phần dưa muối xào thịt ba chỉ, y ăn uống thỏa thuê. Thêm vào đó, mỗi ngày bị đòn không ít, nhìn y dường như quả thật đã cường tráng hơn đôi phần?

Thế nhưng Kiến Hà nào hay biết, tất thảy là do Quý Kiến Quân đã dặn phụ thân y mang tới. Chớ hỏi, nếu không phải vậy, phụ thân y hà cớ gì phải trông nom y? Đã ra ở riêng thì hãy tự lo liệu lấy. Bác cả Quý thực ra đã nói với Kiến Quân rằng không đành lòng, nhưng Quý Kiến Quân chỉ cười mà đáp: "Cứ để y ăn uống sung túc một chút, trước tiên tĩnh dưỡng cho khỏe mạnh. Qua thời gian này, sẽ để y ra đập thủy lợi chuyển đá tu sửa đê điều."

Thế nên bác cả Quý cũng chẳng nói thêm lời nào. Dù sao đi nữa, Kiến Hà cũng là cốt nhục của y. Việc tu sửa đập thủy lợi đâu phải là việc nhẹ nhàng, nên y đành để Quý Kiến Hà cứ ăn uống tươm tất buổi sớm. Chẳng mấy chốc, khí sắc của Kiến Hà đã cải thiện trông thấy, khó trách thiên hạ thường bảo, cơm nhà dưỡng người là vậy. Thoáng chốc đã sang tháng Mười, hai vườn quả thu hoạch gần cạn, chỉ còn lại mấy cây hồng cuối cùng, việc ấy để song thân Quy gia thu hái là vừa.

Quý Kiến Quân đã bắt đầu chiêu mộ nhân công. Y cần những tráng đinh cường tráng giúp y tu sửa đập thủy lợi. Thanh niên không lười biếng, một ngày một đồng bạc, một tháng ba mươi đồng, lại còn được bao bữa trưa!

Tin tức vừa loan ra, không ít tráng đinh khỏe mạnh tấp nập kéo đến báo danh.

Cùng sống trong một thôn, gốc gác thân thế của mỗi người há có thể không rõ ràng? Quý Kiến Quân liền trực tiếp chọn mười người thân thể cường tráng nhất, còn những người khác thì bảo họ quay về, nói rằng khi cần người sẽ tiếp tục chiêu mộ. Những kẻ kia nghe vậy có chút thất vọng, song Quý Kiến Quân là nhân vật cỡ nào, y đứng đó, thử hỏi ai dám đắc tội y? Huống hồ, y nói cũng rất hợp tình hợp lý, rằng khoai lang năm nay sẽ tăng hai xu so với năm trước, dặn họ hãy trở về chăm sóc khoai lang, đợi đến mùa thì vận chuyển lên núi.

Chớ khinh thường hai xu ấy. Một nửa cân đã hai xu, năm cân chính là hai hào, hai mươi lăm cân thì tròn hai đồng. Nếu có thể thu hoạch năm trăm cân, tức là hai mươi đồng, đây thực sự không phải số tiền nhỏ.

Bởi lẽ sản lượng khoai lang rất cao. Tuy đây là vụ mùa hè, kém hơn vụ mùa xuân đôi chút, nhưng một mẫu ruộng cũng có thể thu hơn nghìn cân. Năm trăm cân đã là hơn hai mươi đồng, còn hơn nghìn cân thì chính là bốn mươi đồng bạc.

Có vài nhà trồng nhiều, mấy nghìn cân khoai lang thì được biết bao nhiêu tiền lời chứ!

Thế là những kẻ vốn dĩ còn chút ý kiến, được y động viên như vậy, cũng đành tâm phục khẩu phục.

Dù sao, Kiến Quân vẫn luôn chăm lo cho thôn làng mình. Chí ít, đối với những người thôn khác vận chuyển khoai, giá vẫn giữ nguyên năm đồng, chẳng hề tăng thêm.

Phía sau, có kẻ tới dò hỏi. Quý Kiến Quân cười đáp: "Giá tiền của ta vốn đã chẳng thấp, sở dĩ tăng thêm hai xu, chẳng phải vì họ đều là người cùng thôn với ta hay sao? Ta muốn dẫn dắt họ cùng nhau làm giàu."

Đúng vậy, ai bảo ngươi không phải người cùng thôn với Quý Kiến Quân? Nếu như cùng thôn với y, ắt y cũng sẽ tăng cho ngươi hai xu ấy thôi.

Đây chính là cái lợi khi được cùng thôn với Quý Kiến Quân!

"Chú ơi, cháu cũng có thể làm được!" Khi ấy, Quý Kiến Quân vừa tiễn những người muốn tu sửa đập thủy lợi ra về, dặn dò họ ngày mai đúng giờ sang bên kia chuyển đá vác xi măng rồi định quay về nhà. Bỗng, một thiếu niên gầy gò vội vã gọi y lại, cất lời thưa.

Quý Kiến Quân nhận ra thằng bé, cười đáp: "Tiểu Phong, thằng nhóc con ngươi lông cánh chưa đủ đầy, có thể làm được việc gì chứ? Đến những thanh niên trai tráng kia còn mệt lử cả rồi."

Nếu không phải một tháng ba mươi đồng tiền lương đâu phải ít ỏi, e rằng những tráng đinh vạm vỡ kia dẫu có nhàn rỗi cũng chẳng chịu làm đâu. "Cháu làm được mà, cháu có thể làm rất nhiều việc! Những tảng đá kia cháu cũng có thể chuyển được!" Quý Phong vội vàng đáp.

Đây là một tiểu đồng nương tựa bà nội tuổi cao. Thân quyến khác của nó, mới đây đã lâm bệnh qua đời.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 218