Liên tục bận bịu mãi đến thời điểm cuối tháng ba, vườn trái cây thứ ba mới xem như bớt việc. Tiếp đó là để hai người Thái Triển Quốc và Quý Quang Tông đi tưới nước bón phân, những việc còn lại thì Quý Kiến Quân hiện tại chưa có ý định làm.
Hồi đầu năm, Quý Kiến Quân đã đi chở về một nhóm cá con mới, thẳng tay thả vào trong hồ chứa. Số cá lớn còn lại từ năm ngoái vẫn đang ở bên trong thì không đánh bắt tận diệt, bởi Quý Kiến Quân dự định bốn mùa trong năm đều có cá để bán, thường xuyên đánh bắt. Hắn không có ý định vét cạn hồ chứa, mà cứ cá nhỏ thì thả đi để tiếp tục nuôi, cá lớn thì bán, cứ thế mà tuần hoàn.
Mà ngoài cá con, còn có dê và vịt.
Vịt được bắt về trước, năm mươi con vịt. Hắn để hai con vịt mẹ dẫn theo vịt con kiếm ăn trong hồ chứa. Dê thì đầu xuân mới bắt về, hơn ba mươi con.
Trại dê cùng trại vịt đã xây dựng xong xuôi, vừa vặn có thể đưa vào sử dụng.
So với sự nhàn hạ của năm trước, năm nay Hứa lão bá và Tô An Bang lại khá bận rộn, bởi lẽ mọi hoạt động cơ bản đều được Quý Kiến Quân giao phó cho nhị vị. Hứa Hà Sơn và Tô Trư Mao cũng bắt đầu vất vả không kém, vì ngay đầu năm nay, Quý Kiến Quân đã đặc biệt lặn lội một chuyến tới Thành Đại Học, dùng khoản bạc tích trữ từ năm trước để mua một cửa hàng.
Cửa hàng ấy nằm ngay đối diện, ở mặt bên kia con đường với cửa hàng trước của y. Lúc bấy giờ mua cửa hàng của Cao lão bá tốn năm ngàn lạng bạc, vậy mà chẳng mấy chốc giá đã tăng thêm đến một ngàn năm trăm lạng.
Quý Kiến Quân đã phải bỏ ra sáu ngàn năm trăm lạng bạc mới mua lại được cửa hàng mặt tiền kia, hơn nữa nơi ấy còn nhỏ hơn một chút so với cái của Cao lão bá.
Có điều Quý Kiến Quân cũng xem như mãn nguyện, vốn dĩ chủ cửa hàng này định không bán, y còn tính đi xa hơn chút để kiếm tìm, nhưng không ngờ hiện tại đối phương lại đổi ý. Giá sáu ngàn năm trăm lạng bạc đích xác là quá chát, Quý Kiến Quân cũng đã ra giá trả, nhưng đối phương khăng khăng cố thủ, tuyệt không chịu hạ giá.
Cuối cùng, Quý Kiến Quân cũng đành chấp thuận, cùng ngày đã lập tức sang tên cửa hiệu mặt tiền đó.
Sau đó, y liền thuê người sửa sang lại cửa hàng này trước, thế là cửa hàng mặt tiền vốn từ một nay đã thành đôi.
Dù cách biệt một con đường, nhưng lượng người qua lại ở đó quả thực tấp nập, vậy nên dù giá có chát một chút, y vẫn cảm thấy khoản tiền này bỏ ra là xứng đáng.
Mà Tôn Đại Sơn và Hà tỷ cũng đã được y phân phó đến hai cửa hàng khác nhau.
Lúc đón Tết năm nay, Tôn Đại Sơn và Hà tỷ về quê, bọn họ cũng tới thăm. Quý Kiến Quân đã ngỏ ý đôi điều cùng bọn họ, rằng năm nay y muốn mở thêm một cửa hàng mặt tiền nữa. Hai người bọn họ mỗi người phụ trách một nơi, sau đó sẽ thuê thêm hai người trung thực, siêng năng. Bên Tôn Đại Sơn sẽ thuê một thiếu niên, còn bên Hà tỷ thì thuê một thiếu nữ. Y để bọn họ tự chọn người, cốt yếu là phải thành thật và tháo vát.
Dù sao trong cửa hàng của y cũng có bán gia cầm, lại còn giúp khách cân đo và làm thịt.
Mà sự trung thực cũng là điều tất nhiên, dù sao mỗi ngày trong cửa hàng đều cần kiểm đếm, thanh toán sổ sách hàng hóa. Nếu không muốn tự rước lấy phiền nhiễu cho mình thì người được tuyển nhất định phải thành thật, không mang tật xấu không đáng có.
Tiền công của Tôn Đại Sơn và Hà tỷ đều được nâng lên bốn mươi quan tiền, hiện tại còn được ban thêm mười quan tiền dùng bữa. Còn hai tạp dịch thì mỗi tháng ba mươi lăm quan tiền.
Ba mươi lăm quan tiền đặt trong Thành Đại Học không phải là cao lắm nhưng cũng là lương bổng tầm trung. Thuê một căn phòng tầm thường một chút mỗi tháng đã gần ba, bốn quan tiền, tiền ăn uống tốn kém một chút đã mười lăm, mười sáu quan tiền, một tháng vẫn có thể còn dư khoảng mười lăm quan tiền. Có điều những cửa hàng Quý Kiến Quân mua đều có thể dùng làm nơi ăn ở, nhưng hiện tại Tôn Đại Sơn và Hà tỷ đều không ở trong cửa hàng, hai người đã chuyển về an cư trong tiểu khu của mình, vì lẽ đó mà hai tạp dịch kia đều ở trong cửa hàng. Như vậy thì tiết kiệm được một khoản chi tiêu.
Vốn dĩ còn nghĩ rằng Tôn Đại Sơn và Hà tỷ sẽ đi chiêu mộ người ngoài, nhưng không ngờ hai người này lại trực tiếp mời Tôn phụ và Tôn mẫu xuất thủ tương trợ. Có điều đúng là còn gọi thêm một người thân là thiếu niên trong nhà.
Tôn phụ và Tôn mẫu tuy rằng không còn phụ thuộc vào con trai mình, nhưng kỳ thực hai người vẫn chưa thể coi là già cả. Tôn phụ tuổi cao hơn đôi chút, năm nay đã năm mươi tám, Tôn mẫu thì năm mươi bảy, nhưng hai người cũng chưa đến nỗi quá già yếu.
Hai người họ tới trợ giúp bên Tôn Đại Sơn, còn vị thiếu niên thân thích kia thì đến trợ giúp việc buôn bán tại cửa hàng của Hà tỷ.
Vị thiếu niên này năm nay mười chín tuổi, là cháu ngoại của Hà đại tỷ, phẩm chất đáng tin cậy. Huống hồ, hai vợ chồng kia cũng hết sức cẩn trọng, bởi lẽ họ còn mắc nợ Quý Kiến Quân ba ngàn đồng, mà món nợ này đâu chỉ là ngân lượng, còn là một đại ân nghĩa.
Họ há dám tìm người qua loa, tắc trách? Kiến Quân cũng đã xem xét kỹ lưỡng, trưởng bối Tôn gia thì chẳng cần bàn đến, việc coi sóc cửa hàng thì cũng có thể, còn các việc như g.i.ế.c gà thì có thể giao cho Tôn Đại Sơn đảm nhiệm. Hơn nữa, hai vị lão nhân kia chỉ nhận bổng lộc tương đương một người, Quý Kiến Quân cũng chẳng thấy thiệt thòi gì.
Còn Hà Hữu Tài, đại cháu trai của Hà đại tỷ, cũng là người chất phác, thật thà, tay chân thô kệch, hiển nhiên đã quen với những việc nặng nhọc.
Mà bắt đầu từ năm nay, thời gian buôn bán của cửa hàng cũng đã có sự thay đổi.
Trước kia, cửa hàng định kỳ mở cửa vào khoảng giờ Dần kết thúc (sáu giờ rưỡi sáng), buổi tối cũng gần giờ ấy thì đóng cửa. Thế nhưng hiện nay, Tôn Đại Sơn và Hà đại tỷ đều tự mình kéo dài thời gian, để cửa hàng mở đến tận khoảng chín giờ rưỡi tối mới đóng cửa.
Ngày kế tiếp, vào khoảng sáu giờ đã mở cửa buôn bán, hai vợ chồng quả thực hết lòng cống hiến.
Quý Kiến Quân dự định năm nay sẽ xem xét lợi tức, nếu tình hình tốt đẹp, năm sau sẽ tăng thêm bổng lộc cho hai người họ. Dù sao hai vợ chồng này thật sự hết lòng tận tụy, hắn nhìn cũng rất hài lòng, chẳng uổng công hắn giúp họ mua căn nhà kia. Mặc dù chỉ rộng tám mươi mét vuông, nhưng qua một năm giá trị đã sắp tăng thêm trăm đồng, đây chẳng khác nào gián tiếp kiếm thêm trăm đồng cho họ.
Huống hồ, trong hoàn cảnh hiện thời mà nói, cũng không dễ gì có thể mua được một căn nhà như thế.
Mà đầu năm nay, hai vợ chồng đã mang theo hai vị trưởng bối cùng ba đứa tiểu bối trong nhà, tất cả đều đón đến Đại Học Thành.
Bảy con người ở trong căn nhà tám mươi mét vuông, kỳ thực có phần chật chội.
Dù sao cũng là hai tẩm phòng một sảnh chính, hai vợ chồng họ cùng tiểu nữ ngủ chung một phòng, hai vị trưởng bối ngủ một phòng, còn hai đứa con trai thì ngả lưng ngay tại sảnh chính.
Tuy có chút chật chội, nhưng rõ ràng Tôn Đại Sơn và Hà đại tỷ đều vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại của mình. Đặc biệt là đối với công việc họ đang đảm nhiệm, cũng dồn hết tâm sức vào đó, gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Bổng lộc của hai vợ chồng hiện tại đều là bốn mươi đồng, trưởng bối Tôn gia thì mỗi người nhận bổng lộc ba mươi lăm đồng, mỗi tháng thâu được hơn trăm đồng. Thế nhưng họ chẳng cần đặc biệt chi ra tiền thuê phòng trọ, sinh hoạt phí cùng phí điện nước v.v... thì bình thường, mỗi tháng tiêu tốn chừng năm mươi đồng đã là xa xỉ. Trong đó, sách vở cùng vật phẩm học tập của đám tiểu bối trong nhà vẫn chiếm một phần, bằng không thì bốn mươi đồng cũng đủ để sinh hoạt.
Cứ vậy, mỗi tháng có thể tích góp được không ít ngân lượng.
Còn Hà Hữu Tài, đại cháu trai của Hà đại tỷ, nghe đâu mỗi tháng đưa năm đồng sinh hoạt phí, ăn uống cùng với nhà cô cậu mình, còn chỗ nghỉ ngơi thì trực tiếp tại cửa hàng, bởi vậy mỗi tháng có thể tích cóp được ba mươi đồng.