Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 252

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Dương Đại Nha đỏ bừng mặt, lí nhí.

"Bà biết, Quang Tông cũng đâu thể kết hôn sớm như vậy được. Nó cũng phải chờ thêm ba đến năm năm nữa, lâu thì năm năm mà ngắn thì ba năm. Cứ cho là ba năm đi, đến lúc đó con cũng đã mười tám tuổi, là gả chồng được rồi còn gì." Dì Dương nói tiếp.

"Vậy thì ba năm nữa hẵng nói chuyện này chứ ạ?" Dương Đại Nha vô cùng xấu hổ.

"Nha đầu ngốc, nếu thấy hợp mắt thì phải nhanh chóng mà quyết định luôn chứ! Con có biết trong thôn này có bao nhiêu cô gái nhăm nhe thằng bé không?" Dì Dương lại nói, trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ. Bởi vì nhà họ Quý chỉ có mỗi thằng con trai độc nhất, hơn nữa gia cảnh cũng giàu có. Gả về đó thì khỏi lo chuyện chị em dâu, rồi đẻ đứa cháu bụ bẫm đáng yêu, thế là coi như an phận cả đời còn gì? "Con cũng có nhiều người để ý mà." Dương Đại Nha nói nhỏ. Dì Dương nghe vậy liền bật cười, vuốt ve cháu gái đầy yêu thương: "Lên thị trấn một chuyến quả nhiên dạn dĩ hơn nhiều, không còn rụt rè như trước nữa. Nhưng con nói cũng phải, Đại Nha nhà chúng ta cũng là một bảo bối quý hiếm. Có điều, của tốt thì phải nhanh tay giành lấy, không thì người khác rước mất đấy!" Từ lúc rời khỏi nhà ông bà, Dương Đại Nha vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện này, trong lúc lơ đễnh, lại đ.â.m sầm vào người khác.

"Thật xin lỗi, là do tôi không để ý đường."

Dương Đại Nha ngớ người ra, vội vàng lên tiếng. Khi ngẩng đầu lên, cô mới nhận ra người mình vừa đụng phải chính là Quý Quang Tông. Nhìn anh không hẳn là đẹp trai xuất sắc, nhưng gương mặt lại toát lên vẻ cương nghị, phong trần của đàn ông từng trải. Những lời bà cô nói khi nãy cứ văng vẳng bên tai, khiến má cô ửng hồng. "Đại Nha à, hôm nay về rồi sao?" Quý Quang Tông lại trông khá bình thản, còn hỏi cô ấy.

"Ưm..." Dương Đại Nha bị anh chặn lại, lại càng thêm xấu hổ. Cô ấy liếc nhìn anh một cái rồi lắp bắp: "Ở nhà... nhà còn nhiều việc, em về trước đây."

"Được." Quý Quang Tông gật đầu. Trong lòng anh khẽ nhủ, cô nhóc nhà họ Dương này lâu không gặp, sao giờ lớn phổng phao, trắng trẻo, xinh xắn đến thế nhỉ? Có điều... vẫn còn nhỏ quá.

Quý Quang Tông không đến mức "cầm thú" như vậy, anh không hề nghĩ đến những chuyện xa xôi. Trong suy nghĩ của anh, Dương Đại Nha vẫn chỉ là một cô bé.

Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, vội vã đi tìm Kiến Quân.

Là Quý Kiến Quân gọi anh tới, vừa nhìn thấy anh đã bật cười, nói: "Trên đường tới đây gặp con bé Đại Nha rồi chứ? Anh vừa thấy nó quay về, chắc hẳn hai đứa đã chạm mặt nhau rồi mới phải." "Gặp rồi, chắc là đang đầu óc treo ngược cành cây, em đứng ngay trước mặt mà cô ấy vẫn đ.â.m sầm vào người em." Quý Quang Tông trả lời. "Vậy chứng tỏ hai đứa đúng là có số trời định rồi." Tô Đan Hồng đi ra, nghe thấy vậy liền cười nói.

"Chị dâu." Quý Quang Tông nói: "Nếu thật sự là duyên phận thì cũng chẳng tệ. Em thấy con bé trông cũng xinh xắn đấy chứ." "Nếu đã thấy vậy, thì nhanh chóng hỏi cưới đi thôi!" Quý Kiến Quân hỏi.

Quý Quang Tông tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng chưa từng có ý nghĩ đó. Nghe Quý Kiến Quân nói, anh ta ngẩn người ra, đoạn cười đáp: "Anh ba đừng đùa chứ, Đại Nha mới bao nhiêu tuổi đâu, vẫn còn là một cô bé con. Em đâu phải loại người không đứng đắn đến thế?"

"Nếu em đã ưng ý, đồng ý thì anh sẽ mang sính lễ đến hứa hôn trước. Còn chuyện cưới hỏi thì cứ đợi thêm ba đến năm năm nữa cũng không sao. Ba năm nữa Đại Nha cũng mười tám tuổi rồi, em cũng hai mươi ba. Tóm lại là vẫn ổn." Quý Kiến Quân nói. Quý Quang Tông lập tức đáp: "Vậy thì để ba năm nữa rồi nói tiếp đi, giờ tính thì sớm quá."

"Em cũng gặp Đại Nha rồi đó, một cô bé thanh tú như vậy, ba năm nữa thôi sẽ trở thành một bông hoa nổi bật. Em có biết bao nhiêu chàng trai trong thôn này đã thầm để ý Đại Nha rồi không? Nếu không phải vì nể mặt gia đình mình, em nghĩ còn đến lượt em chắc?" Quý Kiến Quân nói.

Nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của Dương Đại Nha, Quý Quang Tông cũng bất giác nhếch miệng cười. Cô bé này quả thực rất xinh xắn. Đợi ba năm nữa, chắc chắn sẽ có không ít người theo đuổi, nói không chừng ngay cả bên thị trấn cũng có người nhăm nhe muốn có được cô bé.

"Cô bé còn nhỏ như vậy, nói như thế nghe có vẻ hơi gấp gáp không?" Quý Quang Tông vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng. Dương Đại Nha còn bé như thế mà anh đã có ý đồ, thật sự cảm thấy không được đàng hoàng cho lắm.

"Cũng đâu bắt em phải cưới ngay bây giờ. Chuyện của ba năm sau có được hay không thì tự em tính toán lấy. Thôi được rồi, về nghỉ đi." Quý Kiến Quân đã nói hết những điều cần nói, liền đuổi anh về.

Quý Quang Tông vừa về đến nhà, mẹ anh đã hỏi chuyện. Anh chần chừ một lúc rồi mới kể ra chuyện Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng muốn giới thiệu Dương Đại Nha cho mình.

Vừa nghe thấy cái tên Dương Đại Nha, hai mắt mẹ Quang Tông liền sáng rỡ. Quả nhiên là không giới thiệu thì thôi, chứ đã mai mối thì chắc chắn phải là một mối tốt!

Bà cũng biết Dương Đại Nha, là con gái lớn của Dương Ái Mộc và Mã Tuệ. Hồi trước trông cô bé hơi khác một chút, nhưng hai năm trở lại đây lại thay đổi chóng mặt. Hiện giờ hình như đang làm việc ở cửa hàng của anh trai Đan Hồng, mỗi tháng cũng về một hai lần. Tuy nhiên, vì rất lâu mới được gặp một lần nên bà mới thấy cô bé thay đổi nhiều đến thế.

Trông vẻ ngoài cũng rất được. Hơn nữa, bà còn nghe nói lúc làm việc ở cửa hàng, cô bé cũng rất tháo vát, mỗi tháng đều có thu nhập ổn định. Giờ trong thôn có rất nhiều cô gái đi tới nhà máy làm việc, nhưng so với công việc ở cửa hàng kia thì cũng không bằng.

Chí ít, nhìn Đại Nha trông nhanh nhẹn và lanh lợi hơn hẳn những cô gái làm ở nhà máy. Dù sao người ra kẻ vào ở cửa hàng còn đa dạng, chứ không như ở trong xưởng, ngày nào cũng lặp lại như ngày nào, cả người đều trở nên đờ đẫn cả.

"Quang Tông, con thấy sao?" Mẹ Quang Tông hỏi con trai.

"Vẫn còn nhỏ lắm ạ." Anh vẫn lặp lại câu trả lời ấy, nhưng lúc nói lại không mấy vui vẻ. Dù sao ba năm nữa cô bé cũng mười tám tuổi rồi, vậy thì cũng không còn nhỏ nữa.

"Không phải con nên tính xa hơn sao? Đợi đến khi con bé mười tám tuổi, con cũng hai mươi ba rồi, lúc ấy kết hôn là đẹp nhất." Mẹ Quang Tông nói.

Vốn dĩ bà cũng không muốn tính toán quá sớm, nhưng chẳng phải con gái nhà người ta còn bé quá sao? Chỉ cần mọi chuyện tốt đẹp thì chờ thêm ba năm nữa cũng không thành vấn đề. Con trai bà hiện giờ cũng chưa quá lớn tuổi, lại chưa muốn vội vàng kết hôn, vì vậy cứ định sẵn như vậy là ổn rồi.

Quý Quang Tông có vẻ hơi ngại, hỏi: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"

"Mấy việc này cứ giao cho mẹ là được rồi. Chiều tối nay Đại Nha phải lên thị trấn, con đi mượn một chiếc xe đạp đưa cô bé đi đi." Mẹ Quang Tông nói.

"Vâng." Quý Quang Tông gật đầu. Đến chạng vạng tối, khi Dương Đại Nha vừa bước ra khỏi cổng thôn, liền thấy Quý Quang Tông đã dắt xe đạp đứng chờ ở một bên, má cô gái trẻ bỗng chốc ửng hồng.

"Để anh chở em đi." Quý Quang Tông cũng hơi ngượng nghịu. Lúc trước, anh còn có thể thản nhiên, nhưng giờ đây, đối mặt với cô gái tương lai sẽ trở thành vợ mình, anh không khỏi có chút xao động.

"Anh vẫn còn việc bận mà, em tự đi được rồi." Dương Đại Nha khẽ nói.

"Đưa em đi cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu. Quay về rồi làm tiếp cũng được." Quý Quang Tông đáp.

Thế là Dương Đại Nha được Quý Quang Tông chở lên thị trấn. Anh thậm chí còn cẩn thận hỏi cô khi nào sẽ về, nói rằng lần tới sẽ đến đón, không để cô một mình đi lại nữa.

Chị dâu Tô ( mẹ Tô Đan Hồng) thấy Quý Quang Tông đưa Dương Đại Nha đến thì liền hỏi han. Dương Đại Nha xấu hổ đáp rằng đó là người cùng thôn, được chị Đan Hồng giới thiệu.

Chị dâu Tô sợ cô bé bị lừa gạt nên vội hỏi Tô Tiến Đảng. Sau khi được anh xác nhận, bà mới yên tâm. "Người đó cũng không tệ, chăm chỉ, cần cù, gia đình gia giáo, nhìn có vẻ chững chạc. Lớn hơn Đại Nha năm tuổi cũng không phải là quá già." Tô Tiến Đảng nhìn vợ rồi nói.

Dù sao thì chính anh cũng hơn vợ mình tận bốn tuổi.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 252