Tô Đan Hồng khó hiểu nên mở ra, vừa nhìn thấy những thứ bên trong, cô cũng ngây người ra: "Đây là giấy tờ nhà đất ở Bắc Kinh?"
" Đúng vậy, em còn nhớ ông cụ mà chúng ta đã gặp ở ngõ nhỏ không? Người mà chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra anh từng là quân nhân ấy, em nhớ chứ?" Quý Kiến Quân mỉm cười hỏi. "Sau đó thì sao?" Thực tế Tô Đan Hồng đã không còn nhớ rõ, nhưng vẫn tò mò muốn biết câu chuyện nên hỏi tiếp.
"Anh nhìn thấy ông ấy sống một mình, trông có vẻ lẻ loi hiu quạnh. Hôm đó trời vừa sập tối, anh đã mang một phần hoành thánh sang biếu. Anh còn định cho ông ấy một ít tiền, vậy mà ông ấy lại hỏi anh có muốn mua căn nhà bên cạnh không, đó cũng là nhà của ông ấy." Quý Kiến Quân kể lại. "Sau đó anh đồng ý sao?" Tô Đan Hồng nhìn chồng mình, thấy vậy không khỏi thầm nghĩ, chẳng phải hơi ngốc sao? Hơn nữa, mua nhà ở Bắc Kinh để làm gì chứ?
"Anh đã đồng ý rồi, nhưng mà giá tiền hơi đắt." Quý Kiến Quân cười nói. "Cho nên sau khi bán lợn, anh chỉ đưa cho em một nghìn đồng, còn lại bao nhiêu thì đều giữ lấy để đợi mấy ngày nữa mua căn nhà đó?" Tô Đan Hồng liếc mắt nhìn anh một cái, giọng điệu ẩn chứa sự chất vấn.
Năm trước nhà cô đã bán lợn, tiền lời khá nhiều. Dù cô không tính toán kỹ thì cũng biết số tiền kiếm được là không ít.
Một cân thịt lợn được bao nhiêu tiền, mà một con lợn nặng ba trăm cân, g.i.ế.c hai mươi con thì cũng tầm ba nghìn đồng.
Anh đưa cho cô một nghìn đồng, còn lại bao nhiêu anh đều thu vào túi mình. Cô còn nghĩ anh đã học được cách giấu giếm tiền rồi. Nhưng dù sao cô cũng hiểu được, đàn ông phải có chút tiền trong người, vì vậy cô cũng không bận tâm đến chuyện đó nữa.
Dù sao năm nay cũng bỏ không ít tiền để mua cửa hàng, còn những khoản chi khác nữa, tất cả đều không nhỏ chút nào.
Nhưng cô lại không ngờ rằng, anh lại đem số tiền kia cất công đến tận Bắc Kinh xa xôi để mua nhà.
"Chúng ta cũng không đến Bắc Kinh sống, vậy anh mua nhà để làm gì?" Tô Đan Hồng thẳng thắn hỏi.
Hơn nữa mua nhà ở Bắc Kinh đó cũng tốn không ít tiền đâu. "Khoảng cách từ chỗ đó đến Thiên An Môn rất gần. Sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đó xem họ kéo cờ." Quý Kiến Quân đáp lời.
Tô Đan Hồng vẫn không sao hiểu nổi người đàn ông này. Năm trước khi cả hai đến Bắc Kinh, thời tiết lúc ấy lạnh cắt da cắt thịt, gió buốt đến thấu xương. Vậy mà anh lại có thể sáng sớm tinh mơ dẫn hai đứa nhỏ đi xem lễ kéo cờ. Còn cô thì chịu, vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.
Anh chồng cô có một sự cố chấp đến lạ lùng với đất nước mình. Vì vậy, Tô Đan Hồng cũng chẳng muốn nói thêm gì, chỉ hỏi: "Giá bao nhiêu?" Dù sao cũng là bà chủ ngôi nhà này, cô vẫn phải hỏi.
"Hai vạn." Quý Kiến Quân đáp. Hai vạn tệ vào thời điểm này quả là một cái giá trên trời, Tô Đan Hồng lườm anh, trêu chọc: "Đồ ngốc."
"Vợ à," Quý Kiến Quân ôm lấy cô, thì thầm: "Anh nhìn ra được, đất nước chúng ta chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc. Đến lúc đó, giá nhà ở Bắc Kinh sẽ tăng vọt, muốn cho thuê thì cứ cho thuê, không thì sau này vợ chồng mình có thể dùng để an hưởng tuổi già. Hơn nữa, ông chú hàng xóm còn hỏi anh có muốn chuyển hẳn đến Bắc Kinh ở không, ông ấy có thể giúp hai vợ chồng mình dạy dỗ Nhân Nhân và Tề Tề."
"Ông ấy làm nghề gì mà nghe có vẻ tài giỏi vậy?" Tô Đan Hồng thắc mắc.
"Là thầy giáo dạy ở đại học Bắc Kinh!" Quý Kiến Quân nói. "Khi anh mang hoành thánh đến cho ông mới biết, những người xung quanh đều rất kính trọng ông. Nhưng ông ấy cũng là một người rất cô đơn, năm nay đã gần sáu mươi tuổi rồi."
"Anh mang nhiều đồ đạc về đây chỉ vì ông ấy thôi sao?" Tô Đan Hồng hỏi, đôi mắt hơi nheo lại.
Lần này, người đàn ông của cô khi đi ra ngoài mang theo rất nhiều đặc sản từ quê nhà như lạc, đậu tương, mật ong... Cứ thứ gì mang được thì anh mang một ít, gói ghém thành một kiện hàng lớn. Cũng may anh đủ cao lớn, nếu không thì anh đã phải vác nó trên lưng rồi.
"Vốn dĩ anh muốn ông Trương tính rẻ cho anh chút, định dùng chiêu bài tình cảm, nhưng ông cụ không đồng ý." Quý Kiến Quân cười nói.
Tô Đan Hồng mới tin lời anh là lạ. Người đàn ông này rõ ràng là thấy người ta sống một mình cô đơn nên cố tình mang ít đồ ngon qua làm quà. "Anh cũng đã đồng ý với ông ấy rồi, năm nay anh sẽ dẫn mẹ con em đến thăm ông ấy." Quý Kiến Quân nói tiếp.
Tô Đan Hồng cũng không nói gì. Đi thì cứ đi thôi, dù sao cô cũng muốn đến Tử Cấm Thành tham quan một chút. Đúng vậy, Tử Cấm Thành đó, kiếp trước với cô chỉ là một cung điện bị cấm đoán. Nhưng hiện tại, nó đã mở cửa cho khách tham quan.
Cô vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ trong đầu chồng mình là gì. Đó chỉ là một ông cụ mà anh vô tình gặp, vậy mà anh lại có thể kết giao thân thiết với người ta, còn đặc biệt mang nhiều đồ đạc đến như vậy. Quan trọng hơn, khi người ta hỏi anh có muốn mua nhà không, một căn hai vạn đồng, vậy mà anh vẫn bỏ tiền ra mua ngay.
Cùng lúc đó, ở Bắc Kinh.
Ông cụ Trương cầm lấy một ít đậu nành, đậu phộng và một số thứ khác... Mỗi thứ giữ lại một ít, còn lại bao nhiêu đều chia cho hàng xóm.
"Giáo sư Trương, người đến mấy hôm trước là ai vậy ạ?" Người hàng xóm vừa cười vừa hỏi. Đây là giáo sư của trường đại học Bắc Kinh, tuy rằng hiện tại đã lớn tuổi nhưng vẫn còn giữ chức danh đó, có hàng xóm nào mà không kính nể chứ?
"À, là con nuôi của tôi đó. Đã dặn nó đừng mang nhiều đồ đến đây, vậy mà nó vẫn cứ mang đến. Nhiều vậy một mình tôi sao ăn hết, nên tôi chia cho mọi người một ít." Ông cụ Trương nói, giọng điệu nghe có vẻ ghét bỏ nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng ẩn chứa bên trong.
"Ôi, anh chàng kia đúng là hiếu thảo, từ nơi xa xôi mà vẫn chu đáo mang nhiều đồ đến thế." Hàng xóm cười nói.
Mà cũng có những bà hàng xóm thất vọng ra mặt, thở dài thườn thượt. Vốn dĩ họ cũng đang muốn nhận ông cụ làm người thân, về sau ngôi nhà này chẳng phải sẽ là của họ sao? Nhưng ai ngờ vị giáo sư lớn tuổi này vậy mà lại có con nuôi, người thì các bà ấy cũng đã nhìn thấy, dáng người cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn là biết từng tham gia quân ngũ.
Lần này đến còn mang theo nhiều đồ như vậy, là con nuôi chắc chắn một trăm phần trăm!
Giáo sư Trương trở về nhà, tự rót cho mình một ly mật ong để uống. Có lẽ vì tâm trạng vui vẻ, nên ông cũng cảm thấy mật ong Quý Kiến Quân mang đến quả thực rất ngon, ngọt lịm đến lạ thường, như tan chảy trên đầu lưỡi!
Ông ấy cũng đã lên kế hoạch, buổi sáng uống một ly, buổi tối uống một ly. Thế nên rất nhanh ông đã cảm nhận được hiệu quả rõ rệt của loại mật ong này, bởi vì người già hay bị đầy hơi dạ dày, ấy vậy mà bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi.
Quý Kiến Quân đem tới cho ông ba bình, mỗi bình đều hai cân. Mới đây ông bạn già của ông kêu không khỏe, nên ông đã hào phóng đưa cho ông ta một chai. Không ngờ rằng, ông bạn ấy lại tìm đến đòi tiếp. "Không có đâu, đứa con nuôi kia của tôi cuối năm hẳn sẽ đến một chuyến, lúc đó tôi sẽ cho ông thêm một bình. Bình này ông uống tiết kiệm một chút thì có thể dùng được lâu đấy," Ông Trương nói.
"Con nuôi?" Ông bạn già giật mình hỏi: "Ông có con nuôi từ khi nào vậy?"
"Ông quản được tôi chắc?" Ông Trương xoay người lườm ông ta bằng nửa con mắt.
"Có rảnh thì dẫn đến giới thiệu đi, dù sao cũng phải làm quen một chút đúng không?" Ông bạn già của ông nói.
"Lần sau rồi hãy nói, thằng bé cũng bận trăm công nghìn việc lắm." Ông Trương đáp. Quý Kiến Quân ở trong thôn cũng không biết rằng, bản thân mình từ lúc nào đã có một người cha nuôi. Nhưng người cha nuôi này của anh lại nhân lúc rảnh rỗi thuê người tới cải tạo lại toàn bộ sân vườn mà anh đã mua, tinh tươm như mới, chỉ chờ cả nhà anh dọn đến an cư.