Ở kiếp trước, cô đã phải chịu ảnh hưởng từ tư tưởng ' mẹ quý nhờ con' của mẹ chồng. Người xưa có câu 'bất hiếu có ba, không con nối dõi là lớn nhất'. Hiện giờ cô đã có hai người con trai, nếu lần này là con gái, cô sẽ có đủ nếp đủ tẻ, cuộc sống thật sự viên mãn. Nhưng nếu như không phải, cô cũng không quá bận tâm, dù sao hiện giờ đối với cô cũng đã quá đầy đủ rồi.
Lý Trí đợi qua mấy ngày trời quang mây tạnh mới ôm con gái tới.
Anh ấy đã đặt cho con bé một cái tên, gọi là Lý Viện, nhũ danh là Viện Viện.
Lúc tới nhà, Tô Đan Hồng vừa nghe thấy tên liền vô cùng thích thú: "Viện, ý chỉ một mỹ nhân. Sau này chắc chắn Tiểu Viện Viện cũng sẽ là một đại mỹ nhân cho xem."
Lý Trí không ngờ chị dâu mình lại là người có trình độ học vấn cao như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì Nhân Nhân và Te Tê đều là do cô đặt tên.
Nhân Nhân tên là Quý Phúc, còn Te Tê là Quý Kỳ.
Dù là Phúc hay Kỳ, cả hai cái tên đều mang ý nghĩa tốt lành, may mắn. Quả thật chị dâu đặt tên rất hay.
“Bác Ba của Viện Viện cũng rất yêu quý con bé, hôm trước bác ấy còn bảo Viện Viện trông giống ba y đúc.” Tô Đan Hồng vừa cười vừa nói. Cô cũng nhìn sang đứa trẻ, đôi mắt to tròn cùng làn da trắng nõn nà, trông bé con đáng yêu cực kỳ. Mà điểm này chắc chắn thừa hưởng từ Lý Trí. Con bé dường như biết chọn lọc những gen tốt nhất của ba mình. Chẳng hạn như Lý Trí sở hữu đôi mắt hai mí to rõ, trong khi Quý Vân Vân lại là mắt một mí, vậy mà Viện Viện lại có được đôi mắt hai mí giống y hệt ba. Mỗi khi cười, đôi mắt ấy như biết nói, vô cùng xinh xắn.
Nhân Nhân và Te Tê cũng vô cùng thích thú. Ban đầu, hai đứa trẻ có vẻ không mấy thích thú, nhưng cuối cùng cả hai lại không thể cưỡng lại vẻ đáng yêu của cô em út.
Tiểu Viện Viện lần đầu đến nhà bác Ba chơi đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt chưa từng thấy. Te Tê thậm chí còn lấy cả những món đồ chơi yêu thích của cậu bé ra cho Viện Viện chơi, đáng tiếc cô bé còn quá nhỏ, không thể chơi được. Sau khi ở trong nhà một lúc, Lý Trí lại bế con gái ra vườn dạo chơi. Ông bà ngoại của Viện Viện (Mẹ Quý và Cha Quý) vẫn chưa từng gặp con bé lần nào.
Quả nhiên, lúc được bế trên tay, Mẹ Quý và Cha Quý đều rất vui vẻ, chỉ vì quá đỗi yêu quý cháu thôi.
Tuy không thích con gái mình (Quý Vân Vân), nhưng đây là cháu gái ruột thì hai ông bà sao có thể không thương yêu chứ?
"Bây giờ anh định đưa bé về nhà luôn sao?" Mẹ Quý hỏi.
"Con đang muốn đưa bé về nhà mình trước, nhờ mẹ con trông giúp. Sợ đến khi con bé nhận biết được rồi lại không nỡ rời xa." Lý Trí phân trần.
Việc này anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Đợi đến khi anh trở lại đi dạy, con gái anh cũng đã được ba tháng. Đến lúc đấy bé đã bắt đầu nhận biết mọi thứ, làm sao anh có thể yên tâm mà đi làm được chứ?
Thế nên, tốt nhất là cứ đưa bé về ở cùng bà nội trước, đến lúc đó gặp nhau cũng sẽ không còn quá xa lạ hay bỡ ngỡ nữa.
Mẹ Quý gật đầu. Chuyện này cũng là điều bình thường. Còn về con gái bà (Quý Vân Vân) thì khỏi phải bàn, chắc chắn sẽ không về nhà. Nói cách khác thì hiện giờ con gái và con rể bà đang ly thân. Nhưng giờ trách Lý Trí được sao? Chẳng phải do con gái bà rảnh rỗi sinh nông nổi, gây chuyện đó sao?
Đáng lẽ ra cứ yên ổn ở nhà chăm sóc con nhỏ, đó chẳng phải là lẽ thường tình của một người mẹ sao? Vậy mà cô ta nhất định muốn con cai sữa mẹ rồi rứt khoát đòi đi làm việc. Được thôi, con rể liền ôm con gái về nhà nhờ mẹ anh ấy trông nom, bà biết nói gì để trách con rể được chứ?
Lý Trí cũng đã chuẩn bị sẵn cả tã bỉm lẫn sữa bột mang theo, nên anh ở lại đến tận chiều tối mới chịu về. Rõ ràng anh thích không khí ấm cúng ở đây hơn. Hiện giờ đang vào mùa thu hoạch quả, vì phải trông con gái nên anh không thể lên núi phụ giúp được, nhưng vẫn may có vài việc anh có thể giúp một tay, dù sao Viện Viện bây giờ cũng chủ yếu chỉ ăn rồi ngủ thôi.
Nhưng Lý Trí cũng không dám tới đây thường xuyên. Thi thoảng rảnh rỗi, anh mới bế Viện Viện cùng đi. Cùng lắm thì anh chỉ phụ trách việc thay tã cho con, còn việc cho b.ú sữa thì để bà nội đảm nhiệm. Anh sợ nếu con gái nhớ mặt anh quá, về sau sẽ bám riết không rời.
Thế nhưng dù sao thì ruột thịt vẫn là ruột thịt, cha con luôn có sợi dây liên kết bẩm sinh. Dù cho thím Lý ( mẹ của Lý Trí) có yêu thương chăm sóc cháu gái đến mấy đi nữa thì bé Viện Viện vẫn luôn quấn quýt ba hơn. Điều này khiến Lý Trí dở khóc dở cười. Con bé đã coi anh ấy là ba mình rồi, còn nhỏ như vậy mà đã biết khóc đòi tìm ba. Không biết đợi thêm một thời gian nữa thì anh phải làm sao đây? Buổi tối hôm ấy lúc chuẩn bị đi ngủ, thím Lý lại than thở với chồng mình: "Ông nói xem, nhà chúng ta cũng không phải quá tệ, sao lại có thể rước về được cô con dâu như vậy chứ?”
Đây đâu gọi là rước con dâu về, có mà là rước thêm một tổ tông về nhà mới đúng!
"Đừng nghĩ nhiều nữa, Viện Viện giờ vẫn rất ngoan mà, chỉ cần chúng ta không đối xử tệ với con bé là được rồi." Ông Lý cũng rất thích cô cháu gái này, ôn tồn nói.
" Đúng là Viện Viện rất ngoan, nhưng mà tôi chẳng thể chịu nổi cái mẹ nó." Thím Lý bực bội nói.
Ông Lý im lặng. Quả thật, bản thân ông cũng không mấy hài lòng về cô con dâu này.
Anh em nhà họ Quý ai nấy đều là những người có năng lực, đặc biệt là người anh thứ ba, tài giỏi, bản lĩnh hơn người. Ông Lý vô cùng trọng thị.
Huống chi, bố mẹ thông gia cũng là những người hiểu chuyện, có lý lẽ. Ông vốn tưởng rằng một gia đình như thế sẽ nuôi dạy được một cô con gái đoan trang, hiền lành, biết chăm lo gia đình, để làm hậu phương vững chắc cho con trai ông.
Nhưng cuối cùng...
Ông Lý chỉ lắc đầu thở dài, không nói thêm lời nào nữa.
"Nếu không phải nể mặt nhà ngoại bên kia, tôi đã bắt thằng Trí ly hôn con ranh đó từ lâu rồi!" Thím Lý nghiến răng nói.
Ông Lý giật mình, nghiêm mặt nhìn bà: "Bà nói cái gì vậy? Bà còn muốn con bà ly hôn, muốn cháu gái ruột của bà không có mẹ nữa sao?"
"Với một người mẹ nhẫn tâm như vậy, thà rằng Viện Viện không có mẹ còn hơn!" Thím Lý hừ lạnh một tiếng. Cháu gái bà mới vài tháng tuổi mà cô ta đã nhẫn tâm cai sữa cho con. Đây là loại mẹ ruột gì vậy chứ?
Thím Lý không hề nói đùa. Nếu không phải địa vị nhà thông gia quá cao, đến cả sữa bột nhập khẩu do người anh ba mang từ thành phố về cũng không mất nửa xu, thì bà đã sớm tống tiễn cô con dâu này về nhà mẹ đẻ rồi.
"Vân Vân làm vậy không phải là đi kiếm tiền để phụ giúp gia đình đó sao?" Ông Lý lên tiếng bênh vực.
Thím Lý cười khẩy: "Ngủ đi!" Bà ta giờ chẳng buồn tranh cãi nữa.
Đi làm thuê một tháng được bao nhiêu tiền chứ? Tiền sinh hoạt của Lý Trí ai lo? Còn tiền bỉm sữa cho Viện Viện nữa, một tháng tốn bao nhiêu, tiền đi làm của cô ta đủ bù vào sao? Hơn nữa, lương của con trai bà đi dạy học lẽ nào không đủ nuôi cô ta, giờ còn nhất định phải bày trò?
Tốt nhất là đừng có gây thêm chuyện gì cho con trai bà, bằng không, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Quý Vân Vân, dù có phải vứt bỏ cả mặt mũi nhà thông gia!
Ở thị trấn bên này, Quý Vân Vân chẳng hề hay biết mẹ chồng mình đang chất chứa bao nỗi tức giận trong lòng. Bản thân cô ta cũng đang ấm ức, không ngờ Lý Trí vốn luôn yêu chiều mình lại ôm con bé về quê. Cả kỳ nghỉ hè vừa rồi anh ta cũng chẳng thèm về, khiến cô ta phải tự nấu cơm, tự giặt quần áo.
Nói là tự giặt quần áo, chứ đồ ăn thì cô ta chẳng thèm nấu. Ngày nào cũng ra tiệm ăn cho khỏi phải rửa bát.
Ở nhà mãi cũng chán, thế là cô ta lại tìm đến xưởng may.
Ở thị trấn này có vài nhà máy may quần áo. Quý Vân Vân cũng may mắn, vừa tới xin việc đã có ngay một vị trí phù hợp, dù trước đó cô đã từng bị từ chối ở vài nơi vì bụng vẫn còn to sau sinh.
Vốn dĩ cô ta chỉ định tới hỏi thử, không ngờ lại được nhận ngay. Thế là ngày hôm sau, Quý Vân Vân liền bắt đầu đi làm.
Mấy ngày đầu cô ta còn khá lóng ngóng, nhưng quản lý lại rất tốt bụng, kiên nhẫn chỉ bảo từng chút một. Chỉ sau vài ngày, tay nghề của cô ta đã tiến bộ đáng kể.