Sau năm ngày ở bệnh viện, Tô Đan Hồng đã được Quý Kiến Quân đón về nhà ở cữ. Thực ra Tô Đan Hồng chỉ muốn ở lại ba ngày đã về rồi, nhưng Quý Kiến Quân không đồng ý nên mới kéo dài tới năm ngày.
Mẹ Tô đã đến đây để chăm sóc cô trong thời gian ở cữ. Thực ra mẹ Quý cũng định đến giúp, nhưng trên núi giờ đang khá bận rộn công việc. Với lại, mẹ Tô năm nay không nuôi gà nhiều, chỉ giữ ba con gà mái đẻ trứng cho cả nhà ăn, việc chăm sóc rất đơn giản, chỉ cần giao cho chị dâu cả của Tô là được.
Vì Tô Đan Hồng đang cho con b.ú nên thức ăn khá thanh đạm, nhưng cô cũng đã quen rồi. May mà mẹ cô nấu ăn rất khéo, tóm lại, cô có thể trải qua giai đoạn ở cữ một cách suôn sẻ.
Không ít người trong thôn mang theo quà tặng đến thăm. Mấy ngày nay, tin tức Quý Kiến Quân lại có thêm một đứa con trai nữa cũng đã lan truyền khắp thôn rồi.
Không ít người thuộc thế hệ trước đều phải ngả mũ thán phục, cô con gái nhà họ Tô này quả thực quá là có bản lĩnh đi, sinh liền tù tì ba cậu con trai? Điều này khiến những gia đình khác đang khát khao con trai, cháu trai thực sự ghen tị đến mức đỏ mắt, thậm chí có người còn kéo nhau đi tìm mẹ Quý để xin bí quyết gia truyền. Mẹ Quý thì nói không có gì, thế là họ lại tìm đến mẹ Tô.
Mẹ Tô làm sao mà biết được mấy chuyện bí quyết này chứ, nhưng bà ấy cũng chẳng thể giấu nổi niềm tự hào muốn khoe ra là sự thật. Với mẹ Tô, nhiều con trai là tốt nhất. Kiến Quân có cả núi sản nghiệp như vậy, nếu không có nhiều con trai, làm sao mà giữ vững được cơ chứ?
Vì thế, bà ấy vờ khiêm tốn, nói rằng sinh con trai hay con gái thì cũng được thôi, thời đại mới rồi, ai còn đặt nặng mấy chuyện đó chứ? Con nào cũng là con.
Nhưng mà, vẻ mặt hớn hở, tươi rói ấy thì có che kiểu gì cũng chẳng giấu nổi.
Mọi người nhìn đều khẽ bĩu môi, chẳng qua cũng đành chịu, biết làm sao được. Ai bảo con gái nhà người ta "mát tay" đến thế, bụng dạ cũng biết tranh đua cơ chứ?
Sau khi đã bàn luận xong chuyện bí quyết gia truyền để sinh quý tử, thì chủ đề tiếp theo được dấy lên là: Lần này, Quý Kiến Quân sẽ bị phạt bao nhiêu tiền đây?
Mỗi một đứa con sinh ra cần phải nộp tiền phạt gấp mười lần. Lần trước khi nhà anh sinh được thằng cu thứ hai, nghe nói là 400 đồng. Vậy thì lần này, chắc phải lên đến 4000 đồng rồi!
Con số 4000 đồng vừa thốt ra, cả thôn như nổ tung.
Đây là một khoản tiền lớn đến mức nào chứ? Hiện tại tiền giờ không còn giá trị như trước kia, nhưng 4000 đồng cũng đủ để xây một căn nhà lầu khang trang trong làng rồi!
Ngay cả bây giờ, bao nhiêu nhà dồn hết cả đời tích cóp cũng chưa chắc nhìn thấy con số khủng khiếp này! Bắt nộp phạt 4000 đồng, chẳng khác nào muốn lấy luôn mạng người ta ra sao?
Vốn dĩ, trưởng thôn đã hơi khó xử rồi. Một số cụ già trong làng, những người từng được Quý Kiến Quân giúp đỡ, đều khuyên ông ấy nên châm chước cho anh. Họ nói, thời buổi này đâu còn như trước nữa, nuôi hai đứa đã tốn kém lắm rồi, 4000 đồng quả thật là một con số khổng lồ. Thế nên trưởng thôn cũng đắn đo, khó nghĩ. Ông ấy thừa biết số tiền này quá lớn. Ngay cả khi gia cảnh nhà ông ấy cũng thuộc hàng khá giả trong thôn, nhưng tổng tài sản hiện giờ của nhà ông ấy cũng chỉ xấp xỉ con số này thôi. Bảo ông ấy nộp ra, ông ấy cũng tiếc đứt ruột. Mà quy định thì đâu phải do ông ấy đặt ra. Thế nhưng, mấy năm gần đây, kinh tế của làng đúng là nhờ Quý Kiến Quân mà phát triển, khởi sắc lên trông thấy. Giờ đây, trong thôn hiếm hoi lắm mới có nhà phải lo bữa đói bữa no. Bởi vì ngay cả những người 'chân yếu tay mềm' nhất cũng có thể đi trồng khoai lang, rồi Quý Kiến Quân sẽ thu mua hết, với giá thậm chí còn cao hơn ngoài chợ một chút.
Đây là ân huệ đặc biệt anh dành riêng cho dân làng, còn ngoài làng thì chẳng có đâu. Còn về những phương diện khác, ví dụ như những người làm việc cho anh, đã giúp bao nhiêu gia đình có công ăn việc làm ổn định? Ngay cả những nhà ở làng khác, khi gặp trưởng thôn như ông ấy cũng phải tỏ ra thân thiện, nể nang đôi phần.
Đi ra ngoài, ông ấy được nở mày nở mặt biết bao?
Cho nên ông ấy cứ do dự mãi, trưởng thôn vẫn định đích thân đi nói chuyện hộ Quý Kiến Quân, xem có thể giảm bớt được chút nào không. Nhưng mà Quý Kiến Quân lại chủ động đến tìm ông ấy để nói về chuyện này.
"Không cần đâu bác, khoản tiền phạt năm nay cháu sẽ tự lo liệu. Đằng nào nhà cháu cũng đang nuôi một bầy lợn lớn thế kia, đến lúc bán đi là có tiền thôi." Quý Kiến Quân nói một cách dứt khoát.
" Tôi đang định hỏi cậu đây, số tiền này đúng là quá lớn." Trưởng thôn nói.
"Sau này cháu còn định sinh đứa thứ tư nữa cơ, nên thôi, bác đừng xin." Quý Kiến Quân nói một câu khiến trưởng thôn há hốc mồm kinh ngạc.
"Đã có đứa thứ ba rồi, cậu còn chưa thấy đủ sao, còn muốn sinh thêm nữa ư?" Trưởng thôn hỏi lại, giọng điệu đầy vẻ không tin.
"Chẳng phải là cháu khao khát có một cô con gái sao." Quý Kiến Quân cười nói. "Nếu chiếu theo luật, sinh đứa thứ tư là cậu phải nộp phạt tới bốn vạn đồng đấy!" Trưởng thôn trừng mắt, nghiêm nghị nhắc nhở.
"Cháu sẽ cố gắng kiếm cho đủ." Quý Kiến Quân đáp lời.
" Tôi nhìn cậu bấy lâu nay, tiền bạc cứ đổ hết vào chuyện sinh con, một khoản lớn như thế, sao cậu không làm gì đó tốt hơn cơ chứ?" Trưởng thôn nói, giọng điệu có chút bất lực. "Muốn có con gái, rồi lớn lên gả chồng lại là của người ta. Đến lúc đó còn phải tốn thêm cả đống của hồi môn, chưa kể bốn vạn tiền phạt để có được nó. Vậy thì cô con gái này rốt cuộc đáng giá đến mức nào chứ? Tiền cứ từ từ mà kiếm, đứa con thứ ba này cứ để ngoài sổ hộ khẩu đã. Chờ khi nào đủ tiền, cháu sẽ qua báo cáo với bác trưởng thôn sau." Quý Kiến Quân nói.
Nói rồi anh quay người đi về.
Trưởng thôn chỉ còn biết lắc đầu bó tay: "Cái thằng nhóc này, đúng là mê con gái đến phát rồ rồi."
"Cái gì mà mê đến phát rồ cơ?" Chị cả Hứa vừa về đến nhà, nghe thấy thế liền hỏi: " Tôi vừa gặp Kiến Quân ngoài kia, thằng bé có ghé qua đây à?”
Trưởng thôn liền kể lại rành mạch những lời Quý Kiến Quân vừa nói. Chị cả Hứa thoáng sững sờ. Nếu là chị, chị cũng thấy Quý Kiến Quân này có vẻ hơi "điên" thật. Bốn vạn đồng tiền phạt sinh vượt kế hoạch, đó là một số tiền khổng lồ biết bao chứ, vậy mà cậu ta còn muốn có con gái?
Vốn dĩ thằng con thứ ba phải nộp phạt bốn nghìn đồng thôi mà chị đã thấy đứa bé này đáng quý lắm rồi. Bây giờ nhìn kiểu này, e rằng cô con gái này còn được cưng chiều hơn gấp vạn lần mấy anh trai của nó ấy chứ. Thế nhưng, dù người ngoài có nói thế nào đi chăng nữa, Quý Kiến Quân vẫn nhất quyết muốn có một cô con gái.
Một hôm, Tô Đan Hồng bỗng nhiên nói khẽ: "Cái bụng này của em đúng là giống mẹ chút đỉnh. Lỡ mà giống y đúc, cuối cùng lại sinh ra một đứa con gái có tính cách như Quý Vân Vân thì sao bây giờ?"
Lời vợ nói khiến Quý Kiến Quân sững sờ trong giây lát, rồi anh vội lắc đầu quả quyết: "Con gái của chúng ta, dù thế nào cũng sẽ không lớn lên như Quý Vân Vân đâu."
Tuy nhiên, phải công nhận rằng những lời này của vợ cũng là một lời cảnh tỉnh cho anh. Nếu cứ cưng chiều con gái quá mức, lỡ tương lai nuôi thành tính cách y hệt cô em gái kia, chẳng phải anh sẽ đau đầu c.h.ế.t mất sao?
Tô Đan Hồng thấy anh im lặng, bèn khẽ hôn lên trán thằng ba đang ngủ say bên cạnh, rồi nhắm mắt lại, mặc kệ vẻ mặt tiếc nuối của anh khi nhìn con trai, cứ như thể đang tự hỏi vì sao thằng bé không phải là con gái vậy. Những ngày ở cữ của Tô Đan Hồng trôi qua vô cùng nhàn hạ. Cô chẳng cần phải làm gì cả, mỗi ngày chỉ việc hưởng thụ những món ăn bổ dưỡng mẹ mang đến, rồi lại cho thằng ba b.ú sữa. Đúng là cuộc sống của một bà hoàng.
Tô Đan Hồng vốn có kiến thức về y học phụ khoa. Hơn nữa, sau khi đến đây, cô cũng đọc không ít sách về việc chăm sóc thai phụ. Cô hiểu rằng việc chăm sóc con cái phải bắt đầu từ khi chúng còn nằm trong bụng mẹ, nếu không sau này sinh ra sẽ rất khó bảo, dễ khiến người khác phải đau đầu.
Trong suốt thai kỳ, cô hầu như không bao giờ giận dỗi. Quý Kiến Quân chỉ chú trọng làm cô vui, không để cô phiền lòng. Cùng lắm là khi Tê Tê làm cô bực mình một chút thì cô sẽ dạy dỗ thằng bé. Ngoài ra, mọi chuyện đều trôi qua êm ả.
Về phương diện ăn uống, cô cũng đặc biệt chú trọng. Trái cây là thứ không thể thiếu, được thay đổi đa dạng cách chế biến. Bên cạnh đó còn có cá, thịt và các loại rau củ quả tươi ngon.
Toàn bộ thời gian mang thai của Tô Đan Hồng đều cực kỳ thuận lợi, cho nên thằng ba (đứa con thứ ba) chẳng hề quấy khóc, chỉ việc ăn no rồi ngủ. Tỉnh giấc thì được thay tã, sau đó lại ăn rồi ngủ tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại.