để bị người khác lừa gạt.
Vì mục đích quá rõ ràng, nên bé Te Te vô cùng chịu khó và chăm chỉ học tập. Tối hôm đó, Quý Kiến Quân đi xem hai anh em có đắp chăn không, liền nghe thấy thằng nhóc này trong mơ còn đang lẩm bẩm "chín đồng!".
Quý Kiến Quân dở khóc dở cười, trở về liền kể lại với vợ. "Cái m.ô.n.g thằng bé cứ như bị châm kim vậy, lúc đầu Nhân Nhân cũng không cần em nói, tự nó muốn học. Thằng nhóc này thì phải dụ mãi mới chịu." Tô Đan Hồng cũng bất đắc dĩ thở dài.
"Cũng chẳng cần quản nó làm gì chị, bây giờ còn nhỏ mà." Rất rõ ràng, Quý Kiến Quân – người đàn ông không có chút nguyên tắc nào này – không thể trông cậy vào được.
Tô Đan Hồng tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, thấy anh định sáp lại gần, cô liền cười tủm tỉm tiến sát hơn, chờ trêu chọc Quý Kiến Quân đến khi anh ta khao khát cô.
"Hôm nay em đến kỳ kinh, ngại quá." Tô Đan Hồng cười khúc khích nói. Quý Kiến Quân ngẩn người, sau đó liền kéo tay vợ đi xuống. Tối nay, tay Tô Đan Hồng chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, lửa là do chính cô châm lên, dù có khóc lóc thì cô cũng phải có trách nhiệm dập tắt nó.
Khi Te Te học đếm đến số 70 đã là cuối tháng 9. Đoạn thời gian này là lúc cuối thu, nắng gắt thật sự rất nóng, lại còn oi bức khó chịu.
Tô Đan Hồng chịu không nổi, lại gọi Quý Kiến Quân mua một chiếc quạt điện về.
Cô còn tự đóng không ít đá, trước khi ngủ thì đặt ngay trước quạt điện. Nhờ vậy mà phòng mới mát rượi, nếu không thì chẳng thể nào chợp mắt nổi, tắm xong người vẫn cứ dính nhớp, oi bức không chịu được.
Quý Kiến Quân cũng rất mực chiều chuộng vợ. Thấy cô thoải mái như vậy, anh cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. Anh đặc biệt rửa sạch ngăn đá tủ lạnh, cho vào mấy túi nước để đông. Sáng bỏ vào, đến trưa nước sẽ đóng thành đá, vừa hay dùng để trước quạt khi cô ngủ trưa. Đến trưa lại tiếp tục bỏ đông, tối ngủ cũng có thể dùng tiếp.
Đổi lại, Tô Đan Hồng tỏ vẻ rất vừa lòng. Chỉ có điều, tiền điện đúng là một con số không nhỏ. Nhà người khác mỗi tháng cùng lắm chưa đến hai đồng, thì nhà cô mỗi tháng đã ngốn đến hai ba mươi đồng tiền điện.
Nhưng như thế thì có là gì đâu, chỉ cần mọi người thoải mái là được rồi.
Mùa hè khô hanh quá, Tô Đan Hồng ngày nào cũng hầm nước lê cho cha con anh uống. Riêng cô thì đang cho Tường Tường b.ú sữa, nước lê lại lạnh, nên cô không dám uống.
Những món ăn mát mẻ khác cô cũng đều ưu tiên làm cho cha con anh. Cũng chẳng còn cách nào khác, trời cứ nóng bức, oi ả thế này, rất dễ bị cảm nắng.
Cô cũng thường xuyên gửi chút ít lên cho bố Quý và mẹ Quý trên núi. Năm nay công việc tương đối nhiều. Trại gà trên vườn trái cây thứ ba đã đi vào hoạt động, mấy tháng trước đã bắt đầu sản xuất trứng gà với số lượng lớn. Gần đây, nguồn cung trứng gà chính cho các cửa hàng đều từ đây chuyển xuống.
Chú Lai Đệ là người tháo vát, mỗi ngày đều đảm đương mọi việc vô cùng chu đáo. Cùng với chú Thái Triển Quốc và chú Quý Quang Tông, ba người họ bây giờ phụ trách trại gà này, hầu như không có phút giây rảnh rỗi. Mỗi ngày họ đều phải dọn dẹp chuồng trại, cho gà ăn, thu nhặt trứng, sau đó xếp vào giỏ. Công việc chất chồng. Cứ sau một thời gian, trại gà này lại phải đổi địa điểm, chuyển đàn gà sang khu vực kế bên để nuôi. Bởi vì Quý Kiến Quân đã tính toán trước, định kỳ phải thay đổi địa điểm nuôi gà để tránh tình trạng đất bị cào xới quá mức do móng gà.
Vừa chuyển gà đi, Quý Kiến Quân liền gieo hạt giống linh lăng vào khu đất đó. Cỏ nhanh chóng nảy mầm và phát triển, chỉ qua một hai tháng là đã xanh tốt um tùm.
Tô Đan Hồng thường xuyên lên tưới một ít nước linh tuyền ở đó, cho nên dù là cỏ linh lăng hay đàn gà đều lớn lên rất nhanh. Cộng thêm việc được ăn uống tốt, Quý Kiến Quân còn thường vớt tạp cá về trộn với hoa màu rồi nấu cho gà ăn, vậy nên gà đẻ trứng rất nhanh.
Năm nay, nhu cầu trứng gà của mấy cửa hàng thuộc hệ thống nhà anh tăng lên không ít. Cả tiệm của ông Tô Tiến Đảng ở thị trấn, và hai cửa hàng của ông Tần ở huyện thành cũng đều như vậy.
Cũng may có cái trại gà lớn này, nếu không trứng gà sẽ không đủ cung ứng. Nhưng giờ thì ổn rồi, nguồn trứng gà đã đủ dùng.
"Bố ơi, bố đang làm gì đấy ạ?" Hôm nay Tê Tê từ bên ngoài chơi về, cả người đầm đìa mồ hôi. Uống nước xong, cậu bé liền thấy bố mình đang ngồi trong vườn, cầm một quyển sổ lên viết. “Tính toán sổ sách,” Quý Kiến Quân không ngẩng đầu, đáp.
"Con biết tính mà!" Tê Tê lập tức khoe.
"Uống nước đi con." Quý Kiến Quân ngẩng đầu, nhìn thấy con trai mình đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, liền nhắc. Tê Tê chạy ngay vào uống nước. Lúc ra, tay cậu bé còn cầm thêm đồ ăn vặt mẹ làm, đúng lúc bụng đang réo.
"Đi chơi ở đâu mà ra nông nỗi này?" Quý Kiến Quân hỏi với vẻ trêu chọc.
"Đi đào tổ chim cùng mấy đứa bạn ạ," Tê Tê trả lời. " Nhưng không đào được nên bọn con lại chạy đi bắt ve sầu rồi."
"Ừm," Quý Kiến Quân khẽ đáp một tiếng, rồi lại tiếp tục tính toán sổ sách.
Anh đang tổng kết quý này. Năm nay, công việc làm ăn thuận lợi hơn hẳn năm ngoái. Dù chi phí bỏ ra cũng tăng lên, nhưng không đáng kể so với lượng hàng hóa khổng lồ được xuất đi từ đây.
Sau khi tổng hợp lại một loạt số liệu, trên gương mặt Quý Kiến Quân nở nụ cười hài lòng.
Te Te thấy ba mình như vậy, liền hỏi: "Ba ơi, nhà mình kiếm được bao nhiêu tiền rồi ạ? Đủ tiền mua TV chưa ba?"
"Vẫn còn thiếu một chút thôi, ba sẽ cố gắng hơn nữa, tranh thủ cuối năm nay mua TV cho con nhé!" Quý Kiến Quân khéo léo trấn an con trai, thu lại vẻ hài lòng ban nãy.
"Dạ được." Te Te nhìn ba, cảm thấy ba thật sự rất vất vả.
Không chỉ phải nuôi mẹ, còn phải nuôi chị Nhân Nhân, em gái nhỏ, ngay cả con cũng cần ba nuôi nữa chứ.
"Con có muốn ra ngoài chơi không?" Quý Kiến Quân hỏi Te Te.
"Không đi ra ngoài đâu ạ, ba muốn đi đâu?" Te Te hỏi lại.
"Mình đi lên núi xem một chút." Quý Kiến Quân nói.
"Con đi cùng ba!" Te Te liền nói.
"Đi thôi." Quý Kiến Quân cất vở xong, liền đóng cửa rồi dẫn Te Te lên núi.
Về phần Tô Đan Hồng, cô đang ở thị trấn, dẫn Nhân Nhân và Te Te sang nhà chị dâu thứ hai họ Tô.
Bây giờ là bốn giờ chiều, chợ vẫn chưa đông lắm, phải đến khoảng bốn rưỡi mới bắt đầu nhộn nhịp.
Hai chị em dâu trò chuyện rôm rả, nói về chuyện đi học tiểu học, bởi vì sang năm vào khoảng thời gian này, Nhân Nhân đã bảy tuổi, đến tuổi phải vào lớp một rồi. Thạch Đầu cũng vậy, thằng bé nhỏ hơn Nhân Nhân một chút, định đi học cùng Nhân Nhân.
Hai đứa trẻ cũng rất thân thiết.
"Sáu năm tiểu học sẽ học ở đây, chờ đến cấp hai thì xem thi được bao nhiêu điểm." Tô Đan Hồng nói.
"Cháu Nhân Nhân này chắc chắn sẽ học giỏi lắm, nhưng dù học xong tiểu học thì cũng mới mười ba tuổi, vẫn còn nhỏ thôi." Chị dâu thứ hai nhà họ Tô tiếp lời.
"Mười ba tuổi cũng không nhỏ đâu." Tô Đan Hồng cười cười. Cô biết đời trước của mình, con trai mười ba tuổi đã được coi là người lớn, mười sáu tuổi đã có không ít người lập gia đình rồi.
"Vẫn là quá nhỏ, phải chờ học trung học phổ thông mới được." Chị dâu hai Tô nói.
Tô Đan Hồng nói: "Con trai thì nên để nó độc lập một chút mới tốt, chị đừng trói buộc Thạch Đầu quá. Hay là để thằng bé qua chỗ em ở mấy ngày nhé?"
Chị dâu thứ hai nhà họ Tô nhìn về phía Thạch Đầu, cậu bé đang mang vẻ mặt chờ mong.
Chị dâu thứ hai nhà họ Tô cười mắng: "Cái thằng nhóc thối này, chẳng có lương tâm gì cả! Thôi được rồi, muốn đi thì đi đi!"
"Yeah!" Thạch Đầu rất vui mừng. Nhân Nhân cũng vui không kém, Thạch Đầu liền quay sang nói với Dương Đại Nha: “Chị Đại Nha ơi, chị giúp em sắp xếp quần áo nhé." "Được thôi." Dương Đại Nha mỉm cười, rồi đi vào sắp xếp quần áo cho cậu bé.