Quý Kiến Quân liền nói là không làm.
Vừa nghe thấy vậy, bác Cao lập tức sốt ruột: “Sao lại không làm? Năm ngoái bán rất chạy mà! Mấy đứa cháu của bác cũng đều đòi ăn, mấy ngày nay gọi điện thoại về, còn dặn dò bác phải mua bằng được thịt khô đấy.”
Quý Kiến Quân dở khóc dở cười: “Cháu về hỏi vợ cháu. Món này là do cô ấy làm đấy ạ.”
“Được, thế cháu về hỏi thử xem, có tiền sẵn đấy, sao lại không kiếm chứ?” Bác Cao nói.
“Vợ cháu không quá bận tâm chuyện tiền nong nhiều hay ít đâu.” Quý Kiến Quân nhấn mạnh một câu.
Sau khi trở về, anh liền nhắc chuyện này với Tô Đan Hồng. Tô Đan Hồng cười nói: “Nếu bán được thì mua một ít về làm đi.” Năm ngoái số thịt khô đó cũng kiếm được chút lời, cũng chẳng đáng là bao, vỏn vẹn mấy chục đồng.
Bởi vì làm không nhiều lắm, phần lớn đều đem đi tặng, giữ lại để tự ăn cũng không phải ít.
Vào mùa này không thích hợp để làm thịt khô, chờ đến tiết Tiểu Tuyết, Tô Đan Hồng sẽ rủ Vương Hồng Hoa và Lý Ngọc Thúy cùng chế biến một mẻ thịt khô.
Tiểu Tuyết là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240 độ (kinh độ Mặt Trời bằng 240 độ).
Thịt khô của cô có hương vị cực kỳ ngon, không bị ngấy. Thường sau khi làm xong, cô đều sẽ cho mấy miếng để về treo ở hai nhà họ.
Công việc này năm nay cũng coi như làm phong phú thêm danh mục sản phẩm cho cửa hàng cô, tuy nhiên, cô không có ý định tập trung phát triển mảng này mà chỉ coi nó như một phần phụ trợ, giúp cửa hàng thêm phong phú và đa dạng.
Chỗ này đều là thịt heo mua từ bên ngoài về, cũng khá ổn. Về phần thịt heo nhà mình, Tô Đan Hồng vẫn chưa có kế hoạch, bởi vì, sau ngày hai mươi tháng mười hai mới bắt đầu g.i.ế.c heo.
Đến ngày hai mươi tháng mười hai, các cô đã ướp xong thịt khô.
Công việc tất bật ngược xuôi, mọi thứ nhộn nhịp và sôi động hẳn lên.
Sân sau cũng treo đầy thịt khô. Nhân Nhân và Te Tê đều từng được ăn, và cả hai đứa đều cực kỳ mê mẩn. Trước đây thịt khô đâu có ngon đến thế, vậy mà năm sau lại thơm lừng khó cưỡng, đến giờ chúng vẫn còn nhớ mãi.
Te Tê bắt đầu thấy thương anh trai mình, vì Tường Tường bé nhỏ bây giờ chỉ có thể uống sữa. Dĩ nhiên mẹ cũng cho ăn một số thứ khác, nhưng tất cả đều nhạt nhẽo vô vị. Cậu bé mới thử một lần đã không thích.
Tường Tường hiện giờ đã được sáu tháng tròn, bé phát triển rất tốt. Khi ngồi một mình, bé trắng trẻo, mềm mại, đôi mắt to tròn, nghiêm túc nhìn xung quanh trông đáng yêu vô cùng.
Tô Đan Hồng cho bé uống sữa bột, sau đó để bé tự ôm bình sữa. Te Tê lại gần, thì thầm: "Em cho anh hai uống một ngụm được không?"
Tường Tường nhìn cậu bé, rồi lại bình tĩnh tiếp tục uống sữa, hoàn toàn không để ý đến Te Tê.
"Sau này lớn lên, em nhất định sẽ bảo vệ đồ ăn của mình!" Te Tê quả quyết tuyên bố.
"Đừng có nói em như vậy, chính em ngày xưa cũng đâu khác gì." Nhân Nhân trêu chọc em trai.
"Em có đâu! Đồ gì của em cũng chia cho anh một nửa hết!" Te Tê lập tức phản bác. Cậu bé còn nhớ hôm nay ăn hồng dẻo khô, cậu bé cũng chia cho anh trai mình một nửa.
"Bây giờ thì em hiểu chuyện rồi đấy. Chứ hồi trước, anh chỉ ăn của em có một miếng bánh quy thôi mà em đã bắt đền anh cả buổi rồi." Nhân Nhân không bỏ qua.
Te Tê nhếch miệng cười tinh nghịch: "Ai bảo anh ăn bánh quy của em cơ chứ. Em mà xin em trai không được là em sẽ không ăn của em ấy đâu."
"Anh muốn lên núi xem heo, em có đi không?" Nhân Nhân hỏi.
"Đi chứ!" Te Tê nói ngay. Cha thằng bé đã hứa, chờ bán heo đi, lúc đó sẽ mua cho nó một cái TV, cho nên bây giờ thằng bé cứ háo hức mong chờ. Hai anh em ra ngoài, Tô Đan Hồng cũng chẳng quản, chỉ dặn dò: "Nhớ xuống ăn cơm sớm, không thì trời lạnh mẹ sẽ không hâm lại đồ ăn cho hai đứa đâu!"
"Chúng con biết rồi ạ!" Hai anh em nói xong rồi cùng chạy đi.
Vân Lệ Lệ và Quý Kiến Văn đưa Yên Nhi về, Quý Vân Vân cũng trở về cùng họ. Không ít người trong thôn đều nhìn thấy, Quý Vân Vân trang điểm rất thời thượng, quần ống loe sành điệu cùng với kiểu tóc mới, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ cao sang lạ thường.
Chỉ là trong thôn ai chẳng biết chuyện bê bối của cô ta? Vậy mà còn có mặt mũi quay về sao? Chẳng qua là nể mặt Quý Kiến Quân và cha mẹ Quý nên không nói thẳng ra mà thôi, họ chỉ chào hỏi Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ, hoàn toàn phớt lờ Quý Vân Vân.
Quý Vân Vân cũng chẳng bận tâm đến ánh mắt của họ. Giờ đây cô ta như được "tái sinh", trở về với vô vàn dự định muốn thực hiện. Mấy bà cô, bà thím lắm chuyện này thì có liên quan gì đến cô ta chứ!
Về đến nhà, Yên Nhi lập tức cầm hai hộp bánh cookie mang về, nói: "Con muốn đi tìm mấy em!"
"Con có nhớ đường không?" Vân Lệ Lệ lo lắng hỏi.
"Nhớ ạ!" Yên Nhi nói xong liền phóng đi ngay.
Mấy người Vân Lệ Lệ ở nhà dọn dẹp, căn nhà đã lâu không có ai ở, đương nhiên phải lau chùi lại một lượt.
"Chị dâu, em lên núi thăm cha mẹ được không ạ?" Quý Vân Vân hỏi.
"Đi ngay bây giờ ư?" Vân Lệ Lệ khẽ nhíu mày.
"Vâng, bây giờ em đi luôn. Em muốn nhận lỗi với cha mẹ." Quý Vân Vân mím môi nói.
"Kiến Văn, anh đưa Vân Vân lên đi." Vân Lệ Lệ thở dài nói.
Quý Kiến Văn đáp: "Anh lên nói chuyện với cha mẹ trước, em cứ ở lại nhà dọn dẹp giúp chị dâu em."
Cha mẹ anh ta còn chưa biết tin em gái mình đã ly hôn trở về. Tất nhiên phải từ từ, nếu con bé đột nhiên xuất hiện trước mặt hai ông bà, chắc chắn hai người sẽ không chấp nhận, càng không tha thứ cho con bé.
Phải biết rằng, năm ngoái mẹ anh ta còn giận đến nỗi phải nằm viện mấy ngày liền!
Quý Kiến Văn lên núi. Khi Tô Đan Hồng nhìn thấy Yên Nhi tới, cô mới biết Vân Lệ Lệ và Quý Kiến Văn đã về.
"Đêm nay cả nhà mình qua nhà thím ba ăn cơm nhé, con sẽ gọi cha mẹ." Tô Đan Hồng cười nói.
"Cô cũng về sao? Cháu e là không đủ ăn đâu." Yên Nhi nhíu mày, có vẻ không vui.
"Cô của cháu đã trở lại rồi à?" Tô Đan Hồng khẽ nhướng mày hỏi.
"Dạ, cô ấy về nhà cháu ở từ sớm rồi ạ." Yên Nhi bĩu môi, rõ ràng là cô bé chẳng ưa người cô này chút nào, từ trước đến giờ vẫn vậy.
"Đây là chuyện người lớn, cháu đừng bận tâm, qua đây xem em ba của cháu này." Tô Đan Hồng hiểu rõ ngọn ngành nhưng không muốn giải thích nhiều với Yên Nhi, cô chỉ dặn dò.
"Em ba y hệt em hai luôn!" Yên Nhi không để ý lắm đến lời cô, cô bé nhìn Tường Tường cười nói: "Nhân Nhân với Te Tê đâu rồi ạ? Sao lại không thấy hai em ở đây?"
"Hai đứa nó lên núi xem heo rồi, lát nữa sẽ xuống thôi. Cháu cứ ở nhà chờ là được. Cháu có ăn hồng sấy dẻo không?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Có ạ!" Yên Nhi lập tức đáp lời.
Yên Nhi cứ thế ở trong sân chơi cho đến khi Nhân Nhân và Te Tê trở về. Ba chị em quấn quýt bên nhau, cô bé còn tặng mỗi đứa một hộp bánh cookie mang về, hai bé ăn ngon lành cực kỳ!
Nhân Nhân và Te Tê đều rất thích, cùng nhau cảm ơn cô bé. Không khí trong sân thì vui vẻ, hòa thuận, nhưng trên núi thì lại hoàn toàn khác.
Sắc mặt cha mẹ Quý không được tốt chút nào, cả hai ông bà đều coi như không có đứa con gái này nữa.
"Bảo nó từ đâu đến thì về chỗ đó đi, ông Quý đây đã nói rồi, không có đứa con gái tên Quý Vân Vân. Để nó thu dọn đồ đạc rồi biến đi!" Cha Quý lạnh lùng nói.
Mẹ Quý không nói gì, đối với đứa con gái này, bà gần như đã cạn kiệt hy vọng, còn bận tâm làm gì nữa?
"Con thấy Vân Vân thật sự đã biết lỗi rồi, nếu không con cũng sẽ không đưa con bé về. Bây giờ con bé muốn lên núi dập đầu xin lỗi cha mẹ đấy ạ." Quý Kiến Văn đã lường trước được tình hình sẽ diễn ra như thế này, anh đành cố gắng nói đỡ.