Một kẻ đã dám trêu ghẹo Quý Vân Vân khi cô ta còn có chồng thì chắc chắn cũng sẽ đi trêu ghẹo những người phụ nữ khác. Chỉ là anh không ngờ Quý Vân Vân lại ly hôn nhanh đến vậy. Hơn nữa, còn rất dứt khoát.
Nhưng đã quá muộn rồi. Bất kể là nhà họ Lý hay bên nhà họ Quý, chẳng còn mấy ai chấp nhận cô ta thêm một lần nào nữa.
Cuộc đời này đúng là lạ, đối với đàn ông không đứng đắn, người ta còn có câu 'lãng tử quay đầu quý hơn vàng', chứ đối với phụ nữ thì làm gì có chuyện đó. Quý Kiến Quân cũng chẳng bận tâm bây giờ Quý Vân Vân đang ở đâu. Lúc này đã sắp bước vào cuối năm, anh vô cùng bận rộn, thậm chí còn không qua chỗ Quý Kiến Văn hỏi han một tiếng.
Ăn tối xong, anh còn đặc biệt ghé qua đập chứa nước để kiểm tra. Hiện tại mỗi ngày anh vớt được kha khá cá từ đập lên bán, hơn nữa giá cá cũng rất tốt. Đây là một dự án lớn, đóng góp không nhỏ vào nguồn thu nhập của Quý Kiến Quân, đương nhiên anh vô cùng coi trọng nó.
Hôm nay, Quý Kiến Quân đã tuyển một người dân trong thôn theo lời giới thiệu của trưởng thôn. Người đó tên là Quý Đại Dũng, cũng thuộc chi lớn trong dòng họ Quý của anh.
Anh ta năm nay đã ngoài ba mươi, sống riêng, trong nhà có một cô con gái bốn tuổi, chơi khá hợp với Tê Tê. Ban đầu Quý Kiến Quân cũng không nghĩ đến việc tuyển người này, mà là do trưởng thôn đã giới thiệu cho anh.
Anh mua một ít lá trà ở bên khu Đại học thành phố. Anh thích uống trà, cha Quý và bác cả Quý cũng vậy, nên anh mua về khá nhiều, biếu trưởng thôn một ít, toàn là trà ngon. Khi đang trò chuyện phiếm với trưởng thôn, ông ấy bất chợt nói: "Nếu cậu thiếu nhân lực thì thử hỏi Quý Đại Dũng xem cậu ta có muốn làm không. Trước đây lúc tôi còn trong đội vớt cá dưới sông, cậu ta phụ trách mổ cá, nhưng hồi đó cậu ta mới ngoài hai mươi, bây giờ đã hơn ba mươi rồi, không biết kỹ năng đó có bị mai một đi không nữa."
Quý Kiến Quân lập tức đi tìm Quý Đại Dũng.
Đại Dũng và Kiến Quân bằng tuổi nhau, chỉ là trước kia hai người từng có trận gây gổ, đánh nhau dữ dội, Kiến Quân đã đập vỡ đầu Đại Dũng. Hồi ấy, mẹ Quý phải bồi thường một túi đường đỏ đắt đỏ vô cùng, kèm theo nửa rổ trứng gà. Nhưng đó đã là chuyện từ mười mấy năm về trước, bây giờ ai còn bận tâm chuyện đó làm gì.
Quý Kiến Quân đi thẳng vào vấn đề: "Bên thành phố Đại Học tôi còn thiếu người làm cá bán Tết, công việc ngắn hạn, đêm ba mươi là có thể về theo xe của bọn Trư Mao. Anh có muốn làm không?"
"Làm chứ!" Quý Đại Dũng vừa nghe có chuyện tốt thế này, không hề đắn đo đáp lời.
Thế là, Quý Kiến Quân để Đại Dũng ngồi xe của bọn Tô Trư Mao đi qua thành phố Đại Học.
Đồ ăn do Tôn Đại Sơn mang đến, chỗ ngủ là ngay mặt tiền cửa hàng, hoàn toàn không có vấn đề gì. Kể từ ngày hôm đó, Quý Kiến Quân đã tăng lượng cá mang qua thành phố Đại Học lên đáng kể.
Anh dùng xe tải trọng lớn để chở các mặt hàng khác, còn xe tải thùng phẳng thì chở đầy cá.
Về cơ bản, lượng cá mua được từ tối hôm trước rất nhiều, nhưng sáng nào cũng bán hết sạch sành sanh, không còn một con.
Quý Đại Dũng phụ trách mổ cá, việc thu tiền hay thối tiền lẻ gì đó, không cần đến anh ta. Hơn nữa, anh ta cứ thế miệt mài mổ cá đến chóng cả mặt. Tên này đúng là được việc, sớm biết Quý Kiến Quân có bản lĩnh không tồi, chắc chắn kinh doanh rất tốt, nhưng không ngờ việc làm ăn ở thành phố Đại Học lại khởi sắc đến vậy!
Quý Đại Dũng được sắp xếp đến cửa hàng của Tôn Đại Sơn. Chỉ cần là khách quen đều sẽ tới đây mua cá, vì chị cả Hà bên kia không bán. Chỉ có chị cả Hà và cháu trai bên nhà mẹ đẻ của chị ấy, không lo liệu được quá nhiều việc, nhưng vẫn sẽ lấy một ít cá đã xử lý xong đặt trong tủ lạnh để bán, việc kinh doanh cũng rất tốt.
Nhưng bên chỗ Tôn Đại Sơn có nhiều nhân lực hơn, bởi vì có cha mẹ Tôn hỗ trợ.
Hai ông bà vẫn được tính tiền lương một người, nhưng sức khỏe còn cường tráng, làm được rất nhiều việc.
Ví dụ như mẹ Tôn thối tiền lẻ khi khách mua cá, cha Tôn phụ trách cân cá.
Đặc biệt là vào những giờ cao điểm buổi sáng và buổi chiều, cứ hệt như một cuộc chiến lớn. Quý Kiến Quân mang lượng cá khổng lồ tới, lợi nhuận đương nhiên cũng tăng vọt, bận rộn đến tận ngày 20 tháng Chạp âm lịch.
Trời lúc này thật sự rất lạnh, lúc thức dậy vào buổi sáng, trên mặt đất ẩm ướt bị phủ một lớp băng giá trắng xóa.
Mà hôm nay, Quý Kiến Quân tuyên bố sẽ g.i.ế.c heo.
Heo vẫn là nhờ người bán thịt heo Lý tới giết. Tuy hai nhà không còn là thông gia, nhưng bởi vì Lý Trí thường xuyên ôm Viện Viện đến thăm cha mẹ Quý, nên thực ra mối quan hệ giữa hai nhà vẫn khá tốt.
Lúc nghỉ lễ bận rộn, Quý Kiến Quân cũng gọi Lý Trí tới lấy hai quả dưa hấu lớn, coi như tăng tình cảm. Đầu tháng mười, mẹ Lý Trí là thím Lý còn mang một ít hạt mè mình phơi nắng tới, đặc biệt lên núi trò chuyện với mẹ Quý hơn nửa ngày mới xuống núi.
Quan hệ hai nhà vẫn khá tốt, Quý Kiến Quân đương nhiên sẽ không khách sáo, gọi người bán thịt heo Lý tới.
Người bán thịt heo Lý cũng không để ý những cái đó, dù sao đây cũng là nghề nghiệp của ông ấy.
Hơn nữa ông ấy cũng thèm đầu heo thịt Quý Kiến Quân nuôi, hương vị nhắm rượu tuyệt hảo, thơm hơn đầu heo những nhà khác gấp bội. Cho nên g.i.ế.c heo cho Quý Kiến Quân, người bán thịt heo Lý liền nói: " Tôi không tính tiền, cũng không cần những thứ khác. Giết heo xong cậu cho tôi lấy một cái đầu heo là được."
"Được." Quý Kiến Quân trực tiếp đồng ý.
Ba mươi lăm con heo được chia ra mổ trong vòng bảy ngày là hoàn tất. Giá thịt heo năm nay khá ổn định, tuy không cao như năm kia nhưng cũng không quá thấp như năm ngoái, giữ ở mức tốt.
Mức giá này tuy không phải là quá cao so với thu nhập của mọi người đã tăng lên đáng kể, nhưng cũng chẳng phải thấp, có thể xem là khá ổn.
Nhờ được chăm sóc chu đáo, heo của Quý Kiến Quân chưa bao giờ bị bỏ đói nên con nào cũng mập ú. Con béo nhất đạt gần 320 cân, những con còn lại dù không bằng nhưng cũng đều nặng hơn 300 cân.
Trong khi đó, nhiều hộ trong thôn, nuôi được heo nặng 200 cân đã là điều hiếm có.
Thậm chí có vài người còn tìm đến Quý Kiến Quân để học hỏi kinh nghiệm. Anh chỉ biết gãi đầu bối rối: "Mấy con heo này đều do bác cả tôi chăm sóc mà, tôi làm gì biết mấy phương pháp này đâu?"
Thấy anh trả lời thật thà như vậy, mọi người cũng đành chịu thua.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là vậy thật, Quý Kiến Quân là ông chủ lớn, làm sao có thể tự tay nuôi heo được? Toàn bộ đều do bác cả anh lo liệu. Khi có người đến hỏi bác cả Quý về bí quyết, ông ấy chỉ cười xòa: "Nào có phương pháp gì cao siêu, chẳng phải cứ cho ăn đầy đủ là chúng nó có thịt thôi sao?"
Dù bác cả Quý rất bận rộn, nuôi ba mươi lăm con heo đâu phải là công việc dễ dàng gì. Ngay cả khi có nhóm Dương Ái Sâm hỗ trợ, ông ấy cũng chẳng có một ngày nào thảnh thơi.
Thế nên đã lâu rồi bác cả Quý không xuống núi. Người trong thôn lâu ngày không gặp, đến giờ mới phát hiện, hình như bác cả Quý chẳng già đi là mấy, ngược lại còn trông béo tốt, da dẻ lại hồng hào hơn trước một chút?
Về điểm này, Quý Kiến Quân từng có lần nhắc đến với em trai mình, Quý Kiến Hà.
Giờ đây Quý Kiến Hà cũng phụ trách không ít việc, vô cùng bận bịu. Nhưng mỗi tháng, bác cả Quý đều đưa tiền cho anh ta, dặn dò mang về biếu mẹ.
"Không biết bây giờ bố ăn uống có tốt không, ăn chung với chú hai thím hai, lần trước em qua đã thấy rồi, nào trứng, nào thịt, nào canh, ăn uống như vậy thì làm sao mà không khỏe được chứ?" Quý Kiến Hà nói mà sắp thèm nhỏ dãi, nghĩ đến mình chẳng được miếng nào.