Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 305

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Anh ấy vừa hoàn thành một nhiệm vụ khẩn cấp, mãi gần đây mới trở về, nhưng lại mang theo một tin dữ. Không may mắn, vị chiến hữu này đã bị cắt mất một chân. Vết thương trở nặng trong quá trình đưa tới bệnh viện, may mà được cấp cứu kịp thời, nếu không thì đã không giữ được tính mạng.

Nhà của người chiến hữu này cách đây không gần, tận tỉnh bên cạnh. Quý Kiến Quân muốn đến thăm thì phải đi ba bốn chuyến xe lửa mới tới nơi. "Quân đội trợ cấp một vạn tệ, nhưng vợ hắn lại ôm tiền bỏ chạy rồi. Hiện tại, hắn còn phải một mình nuôi hai đứa con trai." Quý Kiến Quân kể.

Nghe thấy tình cảnh một người đàn ông như vậy phải một mình gánh vác mọi thứ, Tô Đan Hồng không khỏi cảm khái. "Anh cứ đi đi, mang theo một chút tiền giúp đỡ anh ấy." Tô Đan Hồng thẳng thắn nói.

"Anh nên mang bao nhiêu?" Quý Kiến Quân nhìn cô hỏi.

"Anh tự áng chừng đi, chẳng phải trong tay anh còn tiền sao?" Tô Đan Hồng hỏi ngược lại.

"Có chứ, nhưng tiền này cũng là tiền chung của chúng ta mà." Quý Kiến Quân đáp.

Tô Đan Hồng cười khẽ, nhìn thẳng vào anh: "Anh định cho anh ấy bao nhiêu?"

"Mang bốn vạn tệ qua đó được không?" Quý Kiến Quân cẩn thận từng li từng tí nhìn vợ mình.

"Bốn vạn thì hơi nhiều. Anh mang năm trăm tệ qua là được rồi." Tô Đan Hồng nói.

"Năm trăm tệ?" Quý Kiến Quân có chút sửng sốt.

" Đúng vậy. Còn lại thì anh hỏi anh ấy có muốn đưa con trai về đây không? Chẳng phải anh đang muốn mua cửa hàng ở huyện thành sao? Nếu anh ấy là người đáng tin cậy thì có thể để cha con họ trông coi. Trong nhà anh ấy còn có ai nữa không?" Tô Đan Hồng tiếp tục hỏi.

"À, cậu ta còn có mẹ già." Quý Kiến Quân đáp.

“Vậy thì có thể gọi họ đến đây để sắp xếp công việc luôn. ‘Cho cá không bằng cho cần câu’, đạo lý này anh hiểu mà, đúng không?” Tô Đan Hồng nhìn anh nói, ánh mắt đầy ẩn ý.

“Vợ à, cảm ơn em.” Quý Kiến Quân nhìn cô, lòng đầy thành kính.

“Cảm ơn gì chứ. Nhưng em cảnh cáo anh trước, sổ sách em sẽ theo dõi sát sao, anh đừng hòng làm chuyện mờ ám. Nếu anh dám quên lời em dặn thì đừng trách em không đồng ý đâu đấy.” Tô Đan Hồng nghiêm mặt nói.

“Sẽ không đâu, Đại Quân không phải là loại người như vậy!” Quý Kiến Quân vội vàng thanh minh.

“Chờ khi nào anh ấy chịu đến rồi tính sau.” Tô Đan Hồng khoát tay.

Mặc dù cô sẵn lòng giúp đỡ mọi người, nhưng sự giúp đỡ đó cũng phải đáng giá. Bằng không, cô sẽ không phí dù chỉ một ánh mắt.

Về phần năm trăm đồng, con số đó tuy không nhỏ nhưng hoàn toàn xứng đáng với hai chữ “chiến hữu”.

Còn bốn vạn mà Quý Kiến Quân nói, cô tất nhiên sẽ không đồng ý. Tình bạn giữa đàn ông cô có thể không hiểu cặn kẽ, nhưng đạo lý "một đấu gạo nuôi ra kẻ thù" thì cô nắm rõ trong lòng bàn tay. Lòng tốt quá mức đôi khi lại biến thành oán hận, cô không muốn tạo ra một tiền lệ như vậy.

Vả lại, anh ta cũng không phải người độc thân. Anh ta đã có gia đình, trên có cha mẹ già cần phụng dưỡng, dưới có ba đứa con nheo nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn. Cho dù việc buôn bán có thuận lợi đến mấy, việc anh ấy mang năm trăm đồng đến đã chứng tỏ anh ta rất trân trọng tình bạn này.

Khi vợ đã đưa ra chủ ý, Quý Kiến Quân cũng nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện trong nhà. Anh dành thời gian cầm theo năm trăm đồng, bắt chuyến xe lửa đến tỉnh bên cạnh.

Tới đó, anh còn phải đổi thêm vài chuyến xe nữa, đi vòng đi vèo một hồi mới đến được huyện của Đại Quân, rồi lại tiếp tục bắt xe về thẳng thôn anh bạn.

Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến Quý Kiến Quân không khỏi ngạc nhiên. Nơi đây thật sự quá nghèo, còn nghèo hơn gấp mấy lần so với quê nhà anh. Ở quê anh dạo gần đây đã mọc lên không ít nhà máy, kinh tế đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Nhưng nơi này thì khác, không khí thôn quê đặc trưng bao trùm lấy mọi thứ, hệt như một vùng đất bị lãng quên.

Thấy Quý Kiến Quân xuất hiện, không ít người trong thôn đều quay đầu nhìn anh chằm chằm. Quý Kiến Quân cũng không phải người e ngại người lạ, nếu không thì anh đã chẳng một mình lặn lội đến đây tìm Đại Quân.

Anh tiến đến hỏi thăm nhà Đại Quân ở đâu.

“Cậu là ai?” Một cụ già đang cầm điếu thuốc lá, hỏi anh bằng giọng phổ thông lơ lớ nhưng khá rõ ràng. Có lẽ cụ cũng là người có chút tiếng nói trong vùng, nên mới nói giọng phổ thông.

“Cháu là chiến hữu của cậu ấy ạ.” Quý Kiến Quân cố gắng nghe rõ từng lời, đáp.

“Ừ, nhìn cũng ra dáng lắm. Người làm lính có cái khí chất riêng khó lẫn.” Cụ già gật đầu nói.

Mặc dù Quý Kiến Quân đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng anh vẫn luôn duy trì được tác phong chỉn chu, gọn gàng như hồi còn ở quân ngũ, toát lên phong thái đặc biệt.

Cụ già ân cần chỉ đường cho anh: “Từ đây cứ đi thẳng, đến căn nhà cuối cùng, có giàn bầu dây leo ngay ngoài hiên ấy, chính là nhà nó đó.”

“Cháu cảm ơn ông ạ.” Quý Kiến Quân nói lời cảm tạ.

Sau đó, anh bước đi về phía được chỉ. Vừa thấy anh đi khuất, những người trong thôn bắt đầu xúm lại bàn tán xôn xao về Quý Kiến Quân.

“Đó là chiến hữu của thằng Đại Quân hả?”

“Trông anh ta có khí chất thật đấy!”

“Chắc là nhờ đi lính mà người mới cường tráng như vậy. Chẳng chừng là lãnh đạo cấp cao nào không?”

“Trông giống lãnh đạo lắm!”

“Anh ta đến thăm Đại Quân à?”

“Vợ thằng Đại Quân mang tiền bỏ trốn rồi, chắc chắn anh ta đến hỏi thăm. Chín phần mười là mang tiền tới giúp đấy!”

“Như vậy thì cuộc sống của Đại Quân có thể tốt hơn rồi, vợ cậu ta vậy mà lại cuỗm hết tiền trong nhà rồi bỏ trốn theo người khác!” “ Đúng là hạng phụ nữ đốn mạt, đáng c.h.ế.t ngàn lần. Đại Quân đối tốt với nó như vậy mà nó dám làm ra chuyện tày đình đó!” “Còn không phải là con gái của nhà họ Tích ở bên kia sao, cả cái xóm đó có đứa con gái nào ra hồn đâu.”

Quý Kiến Quân men theo con đường nhỏ, rất nhanh đã tìm tới nhà của Đại Quân. Mẹ Đại Quân đang tưới nước cho giàn bầu trước sân. “Bác ơi, đây có phải là nhà của Đại Quân không ạ?” Quý Kiến Quân tiến tới hỏi.

“ Đúng vậy, cậu là chiến hữu của Đại Quân sao?” Mẹ Đại Quân sững sờ, nhìn thấy khí chất không khác con trai mình là bao, liền vô thức hỏi.

“Dạ, cháu là Quý Kiến Quân.” Quý Kiến Quân tự giới thiệu.

“À, cháu là Quý Kiến Quân sao? Bác có nghe Đại Quân nhắc đến cháu nhiều lần lắm rồi.” Mẹ Đại Quân nghe vậy, lập tức nở nụ cười tươi, vội vàng nói: “Mau vào đây, cháu! Mau vào!” Bà vừa kéo Quý Kiến Quân vào nhà, vừa cất giọng gọi vọng ra sau: “Đại Quân, chiến hữu con đến thăm này!”

Đại Quân chống nạng đi ra. Nhìn thấy Quý Kiến Quân, người đàn ông phương bắc cao một mét tám mươi lăm bị cuộc sống thực tế vùi dập đến mức vành mắt đỏ hoe.

“Này, cậu đừng có mà mít ướt vậy chứ! Nhớ hồi còn dẫn tân binh, cậu mắng chúng nó khóc ròng, còn chửi là đồ vô dụng mà.” Quý Kiến Quân nhìn thấy chiến hữu ngày xưa bây giờ lại biến thành bộ dạng này, lòng anh cũng dâng lên chút chua xót. “ Tôi không sao, chân này không được thôi chứ tôi vẫn còn một chân lành lặn mà.” Đại Quân khẽ nhếch miệng cười nói.

Chân anh bị cụt ngang bắp chân, nhưng vẫn còn phần đùi. May mà anh đã được dưỡng thương tử tế rồi mới xuất ngũ, bằng không thì e rằng bây giờ anh còn chẳng thể đứng dậy nổi. Sau khi thăm hỏi, Quý Kiến Quân liền đưa tiền ra cho anh. Đại Quân lắc đầu nói: “Kiến Quân, cậu cầm về đi. Số tiền này tôi không thể nhận của cậu được. Tôi vẫn còn chút dự trữ.”

“Còn cái gì chứ? Bị cuỗm sạch hết rồi còn gì?” Quý Kiến Quân trực tiếp nhét tiền vào túi anh, nói: “Số tiền này tôi đâu có cho không cậu, chỉ là cho mượn thôi mà. Với lại tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, đừng đánh trống lảng. Cứ để tôi nói xong rồi cậu hãy phản ứng.” “Cậu nói đi.” Đại Quân khẽ nhếch môi, giọng nói khàn khàn.

“Bên tôi đang cần người, đặc biệt là người đáng tin cậy. Tôi định mở một cửa hàng mới ở huyện, trước đó đã có một cái rồi, đây là cái thứ hai. Người trông coi cửa hàng này phải là người trong nhà, thân tín. Tôi hiện tại thiếu người, cậu cứ đưa bác gái và mấy đứa cháu sang ở cùng tôi bên ấy đi. Khí hậu bên đó ôn hòa hơn nhiều, điều kiện sống cũng tốt hơn hẳn. Tiền công thì ngang với mọi người khác, năm mươi lăm đồng một tháng.” Quý Kiến Quân nói.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 305