Nếu là kiếp trước, nhìn thấy cô ta trang điểm sành điệu như vậy, lại còn tự mình mở hai cửa hàng.
Đúng vậy, bây giờ đã là hai cửa hàng, không còn là một cửa hàng nhỏ như trước nữa.
Một cửa hàng chuyên bán quần áo thời trang, một cửa hàng bán túi xách và giày dép. Việc kinh doanh đều rất tốt, tổng lợi nhuận hàng tháng của cả hai cửa hàng vào khoảng 150 tệ, một khoản thu nhập cực kỳ đáng mơ ước.
Với giá nhà hiện giờ, cô ta chỉ cần một năm là có thể mua được nhà. Chỉ có điều, bây giờ giá nhà không tăng quá nhanh, nên cô ta không vội mua, muốn mở thêm vài cửa hàng nữa rồi tính tiếp!
Không nói đâu xa, nếu kiếp trước Tô Đan Hồng mà nhìn thấy cô ta của bây giờ, chắc chắn sẽ bám riết không rời như một con ch.ó nhỏ.
Đừng tưởng rằng bây giờ cô trở nên như thế này thì có thể thoát được bản chất, nâng mình lên và hạ thấp người khác luôn là kỹ năng mà Tô Đan Hồng am hiểu nhất.
Tô Đan Hồng vừa nghe cô ta nói thế thì bật cười khẩy: "Có vẻ như cô có hiểu lầm rồi. Đối với những người không liên quan, tôi sẽ không có khái niệm khinh thường."
Những lời này khiến Quý Vân Vân tối sầm mặt lại, cô ta thẳng thừng nói: "Hiện tại anh ba tôi đúng là đang kiếm tiền, nhưng cũng chỉ là lợi dụng sự thiếu hụt nguồn cung ở thời điểm hiện tại. Sau này, các trang trại chăn nuôi và vườn cây ăn trái khác sẽ mọc lên như nấm. Hơn nữa, khi xã hội phát triển, một lượng lớn trái cây từ miền Nam sẽ tràn vào thị trường, khiến việc kinh doanh của anh ấy không còn thuận lợi nữa.”
Đúng vậy, Quý Vân Vân vẫn không cảm thấy vườn trái cây hay việc chăn nuôi của anh ba cô ta có gì đặc biệt hơn người. Dân nhà quê thì mãi vẫn chỉ là dân nhà quê, chẳng thể thoát khỏi cái vùng đất này đâu.
Mặc dù hiện giờ đang phất lên, nhưng cũng chỉ là kiếm sống dựa vào mấy thứ này thôi. Sau này xã hội sẽ phát triển đến đâu? Người khác có thể không biết, nhưng cô ta – một người đã sống lại – thì lại rõ như lòng bàn tay.
Trong tương lai, tất cả trái cây từ miền Nam sẽ được vận chuyển đến, cùng với sự phát triển của các trang trại chăn nuôi quy mô lớn. Hiện tại anh ba cô ta có thể tạm gọi là khá khẩm, thu nhập quanh năm cũng kha khá. Nhưng điều này căn bản sẽ không kéo dài được bao lâu, chỉ vài năm nữa thôi, doanh thu sẽ tụt dốc không phanh.
Tô Đan Hồng chẳng hề nhíu mày: "Việc làm ăn có thuận lợi hay không, chuyện đó không phiền cô phải bận tâm.”
Thấy vẻ mặt thờ ơ của Tô Đan Hồng, Quý Vân Vân cũng chẳng muốn bận tâm nhiều. Vốn dĩ cô ta định nhắc nhở, để Tô Đan Hồng tranh thủ lúc anh ba còn đang kiếm được chút tiền mà đến thành phố Đại học, hoặc tệ lắm thì thành phố Giang Thủy, mua lấy một hai căn nhà. Sau này, chúng sẽ cực kỳ có giá trị. Thế nhưng, thái độ lãnh đạm của Tô Đan Hồng đã khiến cô ta phải nuốt ngược lời định nói.
Cô ta chỉ nói: "Em muốn đến thăm Viện Viện, chị gọi con bé ra đây đi.”
“Viện Viện không ở chỗ tôi, có lẽ cô đã nhầm địa chỉ rồi.” Tô Đan Hồng, người đã sớm đoán được mục đích của cô ta, thẳng thừng đáp.
“Không ở đây?” Quý Vân Vân nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Tô Đan Hồng liếc nhìn đối phương. Quý Vân Vân biết thừa con bé đang ở trên núi.
“Đó là núi của tôi. Cô quên trước đây mình đã nói gì rồi à? Là núi của tôi, dù có mời cô tới, cô cũng chẳng thèm đến cơ mà?” Tô Đan Hồng lạnh nhạt đáp.
Quý Vân Vân bĩu môi, nhìn cô chằm chằm: “Chị coi thường em đến vậy sao, nghĩ rằng đời này em không thể ngóc đầu dậy nổi à?”
“Không hề. Tôi biết giờ cô rất có năng lực, việc kinh doanh cửa hàng cũng vô cùng phát đạt mà.” Tô Đan Hồng mỉm cười nói.
“Nếu đã biết, sao chị vẫn nói chuyện với em kiểu đó?” Quý Vân Vân chất vấn.
“Cửa hàng của cô buôn bán tốt hay không thì có liên quan gì đến tôi đâu? Mà tôi nói chuyện với cô như thế nào cũng không phải chuyện của cô. Nghe cô nói vậy thật nực cười.” Tô Đan Hồng phá ra cười.
“À phải rồi, chị dâu cả đã tìm đến em, muốn hợp tác mở cửa hàng với em đấy. Em vẫn đang cân nhắc!” Quý Vân Vân bỗng nhiên thêm vào, như cố ý khoe khoang.
Tô Đan Hồng thoáng bất ngờ. Mới đợt Tết cô còn nghe Phùng Phương Phương nói xấu Quý Vân Vân xong xuôi, vậy mà chớp mắt một cái, chị ta đã chạy đi tìm Quý Vân Vân rồi. Quả nhiên, người phụ nữ này không thể tin tưởng được. Có vài lời không nên nói quá nhiều, nếu không, chẳng mấy chốc sẽ bị người khác “bán” mất.
Quý Vân Vân khẽ ngẩng cằm, liếc nhìn Tô Đan Hồng. Phùng Phương Phương vẫn y như đời trước, cái tính luồn cúi chẳng hề thay đổi. Dù đời trước cuộc sống của chị ta chả ra đâu vào đâu, còn đời này cũng coi như không tệ, nhưng bản chất vẫn không khác. Nếu có thể hợp tác với chị ta mở cửa hàng, vậy thì nhà anh cả cô ta sau này nhất định sẽ phất lên.
Chỉ có điều, Phùng Phương Phương không có tiền. Chị ta vẫn muốn hợp tác với Tô Đan Hồng hơn, dù sao nếu muốn mở cửa hàng ở thành phố Giang Thủy hay bất kỳ nơi nào khác, sẽ cần một khoản vốn không nhỏ.
“Chị dâu cả muốn hợp tác với cô là chuyện của chị dâu cả. Cô không cần phải nói riêng với tôi làm gì.” Tô Đan Hồng dứt khoát đáp. Hiển nhiên, cô chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này.
"Chị không muốn hợp tác mở cửa hàng với tôi ư?" Quý Vân Vân không khỏi nhìn cô mà hỏi: " Tôi đã nói với chị nhiều như vậy rồi, công việc đồng áng của anh ba căn bản không thể duy trì lâu dài đâu. Chị không muốn tìm kiếm một hướng đi mới sao?"
" Tôi đã nói rồi, không phiền cô bận tâm. Thôi được rồi, tôi bận lắm, quần áo còn chưa kịp phơi đây này." Tô Đan Hồng vừa nói vừa xua tay, ý muốn đuổi khéo.
Quý Vân Vân thấy cô ta phũ phàng như vậy, quả thực tức đến bốc hỏa.
Cô ta muốn lên núi, nhưng với tính tình của cha, nếu chưa được ông đồng ý, chắc chắn đã đánh gãy chân cô ta rồi.
Vì thế do dự mãi, cô ta không lên núi.
Sau khi Lý Trí đến và biết chuyện con gái đang trên núi từ Tô Đan Hồng, anh cũng lập tức lên theo.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Tô Đan Hồng liền biết chắc là anh không gặp Quý Vân Vân. Nếu không, sắc mặt anh lúc này đã khó coi lắm rồi.
Tuy nhiên, cô chẳng quan tâm đến mấy chuyện đó. Nhưng xem ra, cửa hàng bách hóa của Phùng Phương Phương bên kia cũng chẳng trụ được bao lâu nữa.
Về phần Quý Vân Vân, sau khi tức tối trở về, cô ta lập tức gọi điện cho Vân Lệ Lệ.
"Chị dâu tư à, chị không biết Tô Đan Hồng quá đáng đến mức nào đâu! Em có ý tốt khuyên nhủ chị ta, đừng cứ mãi chú tâm vào công việc đồng áng đó, hỏi chị ta có muốn hợp tác làm ăn với em không, vậy mà chị ta trực tiếp xua đuổi em đi thẳng! Ngay cả nhờ chị ta nói giúp vài câu với cha mẹ, vậy mà chị ta cũng chẳng thèm để ý!" Cửa hàng của Quý Vân Vân có lắp điện thoại – một thứ xa xỉ, hiếm có khó tìm vào thời điểm đó. Không ít người đều kéo đến dùng, tất nhiên là có trả phí.
"Em bớt qua lại chỗ chị dâu ba đi thôi." Vân Lệ Lệ vừa tan lớp, còn phải soạn bài, khá bận rộn, không có thời gian nghe cô ta nói luyên thuyên nhiều đến thế, chỉ đáp gọn lỏn: "Em tập trung buôn bán đi, đừng quan tâm chuyện khác nhiều quá."
"Em qua đó thăm Viện Viện! Nó là con gái ruột của em, em thăm nó thì có gì sai chứ?" Quý Vân Vân nói. Vân Lệ Lệ ở đầu dây bên kia thầm nghĩ trong lòng: Em còn biết nó là con gái ruột của em cơ à? Sao hồi trước không thấy thế nhỉ?
Nhưng cô ta không nói gì thêm, trò chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Tuy nhiên, trước khi tắt máy, Quý Vân Vân vẫn không quên nhắc nhở cô ta nên tích góp tiền để mua nhà.
Vân Lệ Lệ tắt điện thoại rồi mặc kệ. Mua nhà ư?
Thôi đi thì hơn. Về chuyện mua nhà này, mấy năm trước cô ta và Quý Kiến Văn đã phải trải qua cuộc sống khốn khổ đến mức nào rồi?
Mỗi ngày ăn cơm căn tin, bản thân không dám tiêu một xu nào, ngay cả khi ốm đau bệnh tật. Bây giờ đã trả xong nợ, cô ta và Quý Kiến Văn tuyệt đối không muốn trải lại những tháng ngày khốn khó ấy nữa.
Hơn nữa bây giờ con gái đã lớn thế này, nhà cửa đủ ở thì mua thêm làm gì. Dù có muốn mua cũng phải chờ về sau khi tiền nong dư dả, thì mua thêm cho con gái một căn.